Windy Evening in Distant Land / Viễn Phương Chiều Gió
Poem: Tuệ Nga, Music: Nguyễn Hữu Tân
Windy Evening in Distant Land /
Viễn Phương Chiều Gió
Poem: Tuệ Nga, Music: Nguyễn Hữu Tân
Viễn Phương Chiều Gió
Poem: Tuệ Nga, Music: Nguyễn Hữu Tân
English translation by Vuong Thanh, 2023
Performed by Ngọc Quy
Performed by Ngọc Quy
Cast into the empty void the ups-and-downs of life.
Can you sense in the deep heart of the sea, reverberations...
Search within the cup’s bottom, the mirror’s heart.
Do you see a few fragments off poignat sorrows.
Which path leads to infinity?
What poetry releases into the hesitant wind verses of pain?
Night's mist carries the country's longing,
In the misty night, the coots’ cries invoke sorrow.
Two moonlit riverbanks, a cold color of distance and separation.
Autumn river with a dream of life like an illusion.
Lonely wandering clouds hanging across the mountain pass.
Windy evening in a distant land.
I walk in the wind, feeling much sorrow!
The four horizons filled with white clouds. Where’s my home?
Music notes of parting from motherland echo deep within my soul.
My life had already been in the sunset phase.
Releasing Poetry to the wind, feeling sorrow rising.
To where will the verses go? To which sky?
Poem of Yearning for the Homeland! Sent into the Void...
If life is a chain of poetry,
Then Poetry casts into the wind, like drifting clouds.
Oh clouds! Carry away this melancholy.
Return to the Motherland, and release it into the old river...
In this distant land with sparkling golden threads of sunshine,
why do I hear a downpour of rain within the soul.
I walk in the melancholic autumn wind!
Quietly calling the old street... Which horizon is my homeland?
One solitary leaf sways indifferently,
Oh leaf! Where does it drift? To which horizon by the wind...
Ném theo hưng phế vào hư ảnh
Có thấy lòng sâu Biển động vang ...
Tìm trong đáy chén lòng gương
Thấy chăng vài mảnh tang thương não nùng
Nẻo nào dẫn đến vô cùng
Thơ nào thả gió ngại ngùng vần đau!
Đêm sương con Quốc vọng sầu
Đôi bờ Trăng lạnh một mầu quan san
Sông thu mộng ảo Kê vàng
Cánh mây lữ thứ vắt ngang lưng đèo
Viễn Phương Chiều Gió hắt hiu
Tôi đi trong Gió nghe nhiều xót xa!
Bốn phương mây trắng đâu nhà
Cung đàn biệt xứ âm ba đáy hồn ...
Tuổi chiều đã xậm hoàng hôn
Cánh Thơ thả gió nghe buồn dâng cao
Bay về đâu? Tới trời nào!
Bài Thơ Nhớ Nước! Gửi vào Hư Vô ...
Nếu đời là một chuỗi Thơ
Thì Thơ Thả Gió... Lững lờ Mây bay
Mây ơi ! mang nhé sầu này
Mang về Đất Mẹ thả đầy sông xưa ...
Viễn phương nắng trải vàng tơ
Sao nghe xối xả! Cơn mưa trong hồn
Tôi đi trong gió thu buồn!
Gọi thầm phố cũ... Quê Hương phương nào!
Lạnh lùng một cánh lá chao
Lá ơi ! Lá dạt phương nào Gió bay ...