The Love Letters / Lá Thư
by Đoàn Chuẩn & Từ Linh


The Love Letters / Lá Thư
by  Đoàn Chuẩn & Từ Linh
Translated  by Vuong Thanh, 2019

Trình bày: Mai Hương


I reminisce about an autumn years ago

when we sent each other scented letters.

Scented with the fragrance of Love and flowers.

The penned strokes, flirtingly romantic, fly on the pages.

I remember the heart’s hesitancy when I wrote,

“How many lives have I waited

for us to love and be together.”

O My Love,

the letters still here,

but you’re somewhere faraway.

I search for you in the starlight of yesteryears.

Remember that day when we walked together to the bridge,

you let down your long silky hair,

and we promised each other to love and be loved.

The words of Love gently floated down the river to some harbor…


Oh Time! 

The passage of Time seems to have erased the words of Love.

The passage of Time has faded the color of many letters.

I returned to this place to burn the letters,

to forget the love that seems like thousands of years ago.


Love with the passing of months and years has withered.

The love in the artist’s heart has died.


I reminisce about an autumn years ago

when I wandered alone in the forests and rivers.

The autumn leaves fell and withered.

I reminisce about that day 

when we walked together to the bridge.

You let down your long silky hair.

Where’s the Love now that was in our hearts then…


Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau

phong thư ngào ngạt hương

nét bút đa tình lả lơi

nhớ phút ngập ngừng lòng giấy viết rằng

chờ đến kiếp nào

tình đầu trong gió mùa

người yêu ơi

em nay về đâu?

phong thư còn đây

nhớ nhau tìm trong ánh sao

nhớ tới ngày nào cùng bước đến cầu

ngồi xõa tóc thề

hẹn lời ân ái

trôi đến bến nào hình dáng thuyền yêu


Thời gian

như xóa lời yêu thương

thời gian

phai dần màu bao lá thư

anh quay về đây đốt tờ thư

quên đi niềm ân ái ngàn xưa


ái ân theo tháng năm tàn

ái ân theo tháng năm vàng

tình người nghệ sĩ phai rồi


Nhớ tới mùa thu năm nao

mình anh lênh đênh rừng cùng sông

chiếc lá thu dần vàng theo

nhớ tới ngày nào cùng bước đến cầu

ngồi xõa tóc thề

còn đâu ân ái chăng người xưa?