Đám bồi bút nịnh hót Nga, Tàu: Tố Hữu, Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên
Người Việt Tha Hương
Trên báo chí, diễn đàn thơ văn, thỉnh thoảng tôi được nghe nhắc đến cái tên Xuân Diệu. Có người còn tôn vinh XD là ông hoàng của thơ tình, nhà thơ của tình yêu, mà quên đi XD là một tên bồi bút vô liêm sỉ, khát máu, tiểu nhân hèn hạ bợ đỡ nga cộng, tàu cộng, và lãnh đạo. Xuân Diệu là đàn em của Tố Hữu. Chỉ một bài thơ “Đời Đời Nhớ Ông” của Tố Hữu đủ cho chúng ta thấy rằng Tố Hữu là một kẻ hèn hạ vô liêm sỉ, ăn nói láo toét:
"Sì ta-lin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Xta-lin!
Mồm con thơm sữa xinh xinh
Như con chim của hoà bình trắng trong...
...
Xta-lin ơi!
Hỡi ôi Ông mất, đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười."
Tố Hữu là một kẻ khát máu. Hãy đọc những vần thơ sau đây của Tố Hữu trong cuộc thảm sát hàng trăm ngàn người dưới danh nghĩa là “Cải Cách Ruông Đất” kéo dài từ năm (1953 – 56). Sau này lãnh tụ Hồ Chí Minh cũng công khai nhận sai lầm về phương cách thực hành và xin lỗi quần chúng qua loa, nhưng ý của ông cũng là các đảng viên nên vui mừng vì đã hoàn tất việc thanh trừng địa chủ. Đoạn thơ của Tố Hữu như sau:
« Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng,
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt »
Xuân Diệu lại đi nịnh hót tên nịnh hót, khát máu Tố Hữu với những đoạn văn như sau:
“Sitalin mất, những dòng nước mắt của nhân dân ta đã chảy thành những câu thơ “Đời đời nhớ ông” của Tố Hữu”. ...“Thật là vinh dự cho những kẻ cầm bút chúng ta. Vinh dự vì đã có một Tố Hữu. Tôi đọc ký sự Ngụy Nguy, thấy chỉ trong chế độ của chúng ta mới có những văn nghệ sỹ ưu tú như thế.”
Xuân Diệu cũng tích cực góp những vần thơ khát máu, hô hào chém giết những đồng bào vô tội bị hắn chụp mũ là cường hào ác bá, thành phần phản động:
“Anh em ơi quyết chung lưng
Đấu tranh tiêu diệt tàn hung tử thù!
Địa hào, đối lập ra tro,
Lưng chừng, phản động đến giờ tan xương
Thắp đuốc cho sáng khắp đường
Thắp đuốc cho sáng đình làng đêm nay
Lôi cổ bọn nó ra đây,
Bắt quỳ gục xuống đọa đày chết thôi!”
Xuân Diệu là một kẻ tiểu nhân gian ác. Ngay với những người làm văn nghệ như Văn Cao, không đụng chạm gì với hắn, hắn cũng tìm cách bới móc để buộc tội, để lập thêm thành tích với Đảng năm 1958. Hãy đọc những câu hắn buộc tội Văn Cao qua sự xuyên tạc hai câu thơ ngông nghênh bình thường của người nghệ sĩ:
“ Trong bài hát Trương Chi, Văn Cao gán cho người đánh cá cái khinh bạc tột độ của mình, không coi nhân quần ra cái gì hết, chỉ có một mình mình trên trái đất; hơi lạnh của chủ nghĩa cá nhân tuyệt đối toát ra như một âm khí nặng nề:
Ngồi đây ta gõ mạn thuyền
Ta ca trái đất còn riêng ta! »
Hầu hết những bài thơ của chúng ta, những thi văn nhạc sĩ trong nước và ngoài nước làm bây giờ năm 2023, hẳn là nếu làm ở trong thâp niên 60 , sẽ bị nhóm văn nghệ do băng đảng Tố Hữu, Xuân Diệu lãnh đạo, phê phán là đồi trụy, hoang đường, không phục vụ nhân sinh, phán động, v.v.
XD trước khi trở mình biến thành bồi bút cũng có vài bài thơ hay, mà nhiều người biết đến. Nổi tiếng nhất là vài câu thơ sau đây :
« Yêu, là chết ở trong lòng một ít, (1)
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu: (2)
Nhưng đó cũng chỉ là thơ dịch và thay đổi một chút xíu ở câu đầu từ thơ của tác giả Haraucourt. Còn câu « cho rất nhiều nhưng chẩng nhận bao nhiêu » là dịch y chang câu thơ của Felix Arvers.
(1) Ý từ câu “Partir, c'est mourir un peu” (Rời khỏi là chết một ít) trong bài Rondel de l'adieu (Vĩnh biệt ca) của nhà thơ Edmond Haraucourt (Pháp, 1856-1941).
(2) Từ câu “Offrir beaucoup, et recevoir bien peu de choses” của Félix Arvers.
XD cũng có vài bài thơ rất hay trước khi biến thành cán bộ tuyên truyền chủ nghĩa cộng sản, hô hào chém giết. Như bài « Lời Kỹ Nữ » , « Nguyệt Cầm » , « Chiều » . Tôi thấy cũng chỉ khoảng 10 bài thơ trở lại là hay. Về lượng thơ có phẩm chất thiệt thua kém nhiều nhà thơ bây giờ. Cho dù sao đi nữa, biết được sự đốn mạt, vô liêm sỉ, của XD, thiệt không có cảm hứng đọc thơ của hắn.
Năm 76, ủy ban văn hóa dưới sự lãnh đạo của Tố Hữu cùng những phần tử nòng cốt như Xuân Diệu, Huy Cận và Chế Lan Viên đã cho ra lệnh bắt bớ rất nhiều văn nghệ sĩ miền Nam. Nhiều người bỏ trốn, nhiều người bị bắt bỏ tù, cải tạo tư tưởng, ... hay là đòn trả thù cay độc thì đúng hơn. Thi bá Vũ Hoàng Chương, cả đời cũng chỉ làm thơ, dạy học, cũng không có gì chính trị, cũng bị bọn chúng bắt bỏ tù và hại chết !
Chế Lan Viên, trước khi làm thơ tuyên truyền, nịnh bợ và khát máu cũng chỉ có một ít bài thơ lạ kỳ về dân Chiêm, cũng khá thú vị. Sau này, gia nhập băng dảng Tố Hữu, Xuân Diệu, hồn thơ của hắn đã chết! Tên này, sau khi làm thợ thơ tuyên truyền chính trị, nịnh nọt lãnh đạo, v.v. thơ cũng chả ra gì. CLV hung hăng viết bài văn thóa mạ, xỉ vả thi bá Vũ Hoàng Chương. Và trong bài viết bóp méo, xuyên tạc, diễn giải bậy bạ những lời thơ trong áng hùng ca « Trả Ta Sông Núi ». Những kẻ này chuyên làm thơ nịnh bợ Nga, Tàu, Đảng, thơ của bọn chúng toàn mùi bợ đỡ, hèn hạ. Tôi không ghi đoạn văn vào đây cho khỏi chướng mắt.
Huy Cận là một trong những tên đầu xỏ trong những vụ bắt bớ văn nghệ miền Nam sau 75. Kẻ này cũng giữ chức vị quan trọng. Thơ ít mùi nịnh bợ như Xuân Diệu nhưng cũng thuộc băng đảng của Tố Hữu, cái tên mà ngay cả bố mẹ của hắn, hắn cũng đem ra đấu tố.
Người Việt Tha Hương
14.11.2023