Mạc Đĩnh Chi
Mạc Ðĩnh Chi 莫挺之 (1280-1346) tự Tiết Phu 節夫, hiệu Tích Am 僻庵, người làng Lan Khê, huyện Bàng Hà, lộ Lạng Giang (nay là huyện Thanh Hà, tỉnh Hải Hưng) sau dời sang làng Lũng Động, huyện Chí Linh cùng trong lộ đó (nay cũng thuộc Hải Hưng). Theo Công dư tiệp ký, ông sinh ngày 8 tháng 6 năm Giáp Thân (21-8-1284), nhưng thật ra ngày sinh và ngày mất đều còn nhiều nghi vấn. Mạc Đĩnh Chi thuộc dòng dõi Mạc Hiển Tích trạng nguyên đời Lý. Năm Hưng Long thứ 12 (1304) đời Trần Anh Tông, ông đỗ trạng nguyên, làm thái học sinh hoả dũng thủ, sung Nội thư gia, sau thăng đến Tả bộc xạ dưới thời Trần Hiến Tông (1329-1341). Ông học rộng thông minh, tính liêm khiết, thẳng thắn, làm quan nhưng vẫn nghèo. Năm 1308 đi sứ Nguyên, nhiều lần bị thử tài nhưng đều ứng đối trôi chảy, tỏ ra rất nhanh trí. Khí tiết cứng cỏi của Mạc Đĩnh Chi còn được truyền lại trong nhiều giai thoại về chuyến đi sứ Bắc của ông, về tài ứng đối và biện luận làm tăng thêm quốc thể và làm cho quan lại Trung Quốc phải nể.