Đề Hoàng ngự sử Mai Tuyết hiên


Nguyễn Trãi

Trãi quan nga nga diện tự thiết,

Bất độc ái mai kiêm ái tuyết.

Ái mai ái tuyết ái duyên hà,

Ái duyên tuyết bạch mai thanh khiết.

Thiên nhiên mai tuyết tự lưỡng kỳ,

Cánh thiêm đài bách chân tam tuyệt.

La Phù tiên tử băng vi hồn,

Khoảnh khắc năng linh quỳnh tác tiết.

Dạ thâm kỳ thụ toái linh lung,

Nguyệt hộ phong song hàn lẫm liệt.

Nhược phi phong đệ ám hương lai,

Phân phân nhất sắc hà do biệt.

Tuần thiềm bất phạ ngọc lâu hàn,

Ngân hải dao quang cánh thanh triệt.

Cửu trùng chẩn niệm cập hà manh,

Vạn lý cẩm y dao trú tiết.

Sương phong quyển địa khí hoành thu,

Thân tại viêm hoang tâm nguỵ khuyết.

Giao nam thập nguyệt noãn như xuân,

Mộng trung chỉ hữu hoa kham chiết.

Tương tâm thác vật cổ hữu chi,

Cao trục thâm kỳ đạo tiền triết.

Đông Pha vị trúc bất khả vô,

Liêm Khê ái liên diệc hữu thuyết.

Càn khôn vạn cổ nhất thanh trí,

Bá Kiều thi tứ Tây Hồ nguyệt.


Mũ trãi cao cao gương mặt sắt

Yêu luôn tuyết, nào chỉ yêu mai

Vì sao yêu không một mà hai?

Bởi tuyết trắng, còn mai thanh khiết

Trang điểm bách đài quả tam tuyệt

Hai loại trời cho vẻ thanh cao

Tỉnh dưới gốc mai tiên nữ còn đâu?

Trong khoảnh khắc ngọc quỳnh tan tuyệt

Cành ngọc khuya lung linh bách chiết

Gió song, trăng cửa lạnh khôn cùng

Nhờ thoáng hương đưa ấm cõi lòng

Một màu lan man khó phân biệt

Lầu ngọc dạo thềm không ngại rét

Lung linh ánh bạc giải ngân hà

Chín trùng xót cảnh dân phương xa

Cờ mao tiết cẩm bào vạn lý

Nhuốm gió sương lòng tăng tiết khí

Hướng về Ngụy khuyết tự phương Nam

Tháng mười Giao Chỉ ấm như xuân

Trong mộng chỉ mai là đáng chiết

Vật quý lòng trao người cửu biệt

Nền triết xưa quyết học nâng cao

Với Đông Pha trúc khó thiếu nào

Chẳng khác gì sen Liêm Khê thích

Thanh trí nghìn xưa trong trời đất

Như thi cầu Bá, nguyệt Hồ Tây.


bản dịch của Lê Cao Phan