Mạn hứng 漫興 • Cảm hứng lúc nhàn rỗi
Nguyễn Khuyến
Đô môn nhất xuất toại quy điền,
Bần bệnh niên lai độc tự liên.
Song nhật ám di hồng ảnh cận,
Trúc phong bất nhượng bạch đầu tiên.
Bố ương nô lão tri hoà cước,
Địch cốc nhân hồi dẫn đẩu niên.
Thừa hứng chỉ duy tôn tửu thích,
Nam sơn bằng diểu chính du nhiên.
漫興
都門一出遂歸田,
貧病年來獨自憐。
窗日暗移紅影近,
竹風不讓白頭先。
布秧奴老知禾脚,
糴穀人回引斗年。
乘興祇惟樽酒適,
南山憑眺正悠然。
Ngần ấy năm nay vẫn ở nhà,
Nghĩ ta, ta lại chỉ thương ta.
Bóng hiên thêm ngán hơi nồng nhỉ,
Ngọn gió không nhường tóc bạc a!
Thửa mạ rạch ròi chân xấu tốt,
Đấu lương đo đắn tuổi non già.
Khi vui chén rượu say không biết,
Ngửa mặt lờ mờ ngọn núi xa.
Bản dịch của Nguyễn Khuyến
Vừa ra khỏi cửa kinh đô liền trở về đồng ruộng,
Mấy năm nay đã nghèo lại ốm, mình riêng tự thương mình.
Trước cửa sổ, mặt trời lặng lẽ đưa bóng nắng lại gần,
Trên ngọn tre, làn gió không nhường cho người đầu bạc trước.
Người lão nông gieo mạ biết chân ruộng tốt xấu,
Kẻ đong thóc về kể tuổi đấu non hay già.
Lúc hứng chỉ có chén rượu là thoả ý,
Ngồi nhìn núi Nam sơn lòng dường phơi phới.