Cảm tác 感作
Nguyễn Khuyến
Mặc thụ đồng chương thập nhị niên,
Thử thân nhật vọng thánh triều liên.
Bệnh nhân đa sự thả hưu hĩ,
Phúc hữu nhất xan do quả nhiên.
Khứ quốc khởi vô bằng bối tại,
Quy gia vị tất tử tôn hiền.
Mông lung bả trản tòng kim sự,
Chỉ khủng di ô đáo giản biên!
感作
墨綬銅章十二年,
此身日望聖朝憐。
病因多事且休矣,
腹有一餐猶果然。
去國豈無朋輩在,
歸家未必子孫賢。
曚曨把盞從今事,
祇恐遺洿到簡編!
Mười mấy năm qua, ấn với thao,
Thân này mong được đức vua yêu.
Việc nhiều hay ốm, đành hưu vậy,
Ngày một lần ăn, chửa nỗi nào.
Giúp nước, bạn bè còn lại đó,
Về nhà, con cháu chắc hiền đâu?
Từ đây ngất ngưởng ngồi nâng chén,
Lại sợ làm nhơ sử sách sao?
Bản dịch của Hoàng Tạo
Dây thao đen, ấn đồng đã mười hai năm nay,
Hằng ngày, thân này mong được thánh triều thương tới.
Ốm vì nhiều việc, thôi thì hưu vậy,
Bụng chỉ một bữa ăn, cũng vẫn còn no.
Mình đi xa quê nhà há chẳng có bè bạn,
Về nhà cũng chưa chắc con cháu đã có đức tốt (mà trông cậy).
Từ nay công việc của ta là đánh chén say tít,
Chỉ e lại bôi nhọ cho sử sách.