Chế bác đồ mắc lừa gái
Nguyễn Khuyến
Anh đồ ới hỡi anh đồ,
Mặt rỗ như tổ, da khô như sành.
Ngoài ba mươi tuổi xuân xanh,
Duyên sao sớm định rắp danh những ngày.
May sao may khéo là may,
Gặp anh Hai Cạo trao ngay một nàng.
Trông người lịch sự giỏi giang,
Hỏi người quê quán họ hàng nơi nao?
Thưa rằng: “Thiếp ở Từ Cao,
Rằng Phan là họ, rằng Cào là tên.
“Bước nhà gặp buổi truân chuyên,
Cánh bèo mặt nước sông tiền ngược xuôi.
Hay đâu duyên sự bởi trời,
Bách tùng nhờ bóng gửi người Đằng La”.
Thầy nghe cô nói xót xa,
Ngọt ngào đầu lưỡi, đậm đà lỗ tai.
Con người thực cũng là người,
Tiền thời phỏng mất độ vài bốn quan.
Ít tiền mua được của ngon,
Máu tham thầy mới phát hoàn anh Hai.
Từ ngày gặp liễu Chương Đài,
Càng sâu nghĩa bể, càng dài tình sông.
Khi gối xếp, khi chăn bông,
Khi khăn bỏ giọt, khi mùng thắm che.
Khi chén rượu, khi cuộc chè,
Khi vui hớn hở giấc hoè tỉnh say.
Nắng mưa lần lửa tháng ngày,
Cô tiêu đã lắm, thầy vay cũng nhiều.
Yêu người, người lại chẳng yêu,
Chiều hoa hoa lại chẳng chiều mới căm
Có đêm thanh vắng bóng hằng,
Thầy đang dở chén, cô băng vội nằm.
Trời vừa dở trống canh năm,
Vớ đôi áo mỏng với răm áo dầy.
Thầy đương dở giấc nào hay,
Tỉnh ra cô đã bỏ thầy cô đi.
Duyên đâu gặp gỡ làm chi,
Người đâu điên đảo thế thì biết đâu.
Hớt hơ hớt hải tìm nhau,
Dạo quanh cửa trước cửa sau đi tìm.
Tìm em như thể tìm chim,
Rừng xanh núi đỏ biết tìm vào đâu.
Tìm em như thể tìm trâu,
Đồng kia bãi nọ biết đâu mà tìm.