Ninh Minh giang chu hành


Nguyễn Du

Việt Tây sơn trung đa giản tuyền,

Thiên niên hợp chú thành nhất xuyên.

Tự cao nhi hạ như bát thiên,

Than thượng hà sở văn?

Ưng long kích nộ lôi điền điền,

Than hạ hà sở kiến?

Nỗ cơ kịch phát thỉ ly huyền,

Nhất tả vạn lý vô đình yên.

Cao sơn giáp ngạn như tường viên,

Trung hữu quái thạch sâm sâm nhiên.

Hữu như long, xà, hổ, báo, ngưu, mã la kỳ tiền,

Đại giả như ốc, tiểu như quyền.

Cao giả như lập, đê như miên,

Trực giả như tẩu, khúc như tuyền.

Thiên hình vạn trạng nan tận ngôn,

Giao ly xuất một thành trùng uyên.

Dũng đào phún mạt nhật dạ tranh hôi huyền,

Hạ lạo sơ trướng phí như tiên.

Nhất hành tam nhật tâm huyền huyền,

Tâm huyền huyền đa sở uý.

Nguy hồ đãi tai cốt một vô để,

Cộng đạo Trung Hoa lộ thản bình.

Trung Hoa đạo trung phù như thị,

Oa bàn khuất khúc tự nhân tâm.

Nguy vong khuynh phúc giai thiên ý,

Cao tài mỗi vị văn chương đố.

Nhân nhục tối vi ly mị hỷ,

Phong ba na đắc tận năng bình.

Trung tín đáo đầu vô túc thị,

Bất tín “xuất môn giai uý đồ”.

Thí vọng thao thao thử giang thuỷ.

Trong núi miền Việt Tây có nhiều khe suối

Nghìn năm hợp lại thành một sông

Như nước rót xuống từ trời cao

Trên thác nghe thấy gì?

Rồng hiện giận dữ, sấm động ầm ầm

Dưới thác trông thấy gì?

Máy nỏ bật mạnh, tên vút khỏi dây

Một dòng vạn dặm không ngừng

Núi cao bên bờ như bức tường

Trong có đá hình thù kỳ dị chen chúc

Như rồng, rắn, hổ, báo, trâu, ngựa la liệt trước phía trước

Lớn như nhà, nhỏ bằng nắm tay

Cao như đứng, thấp như ngủ

Thẳng như chạy, cong như xoay vòng

Muôn hình vạn trạng khó nói hết

Thuồng luồng, ly long ra vào thành vực thẳm

Sóng vỗ bọt phun ngày đêm ầm ĩ

Lụt mùa hè vừa dâng nước sôi sục

Đi một mạch ba ngày, lòng chơi vơi

Lòng chơi vơi vì sợ hãi

Thiệt là nguy hiểm chìm sâu không đáy

Mọi người đều nói đường đi Trung Hoa bằng phẳng

Đường Trung Hoa như thế này ư!

Sâu hiểm quanh co như lòng người

Nguy vong nghiêng đổ đều do ý trời

Tài cao thường bị văn chương ganh ghét

Thịt người là thứ ma quỷ thích nhất

Sóng gió làm sao yên cho hết

Giữ trung tín rốt cuc không đủ cậy nhờ

Ai không tin rằng “ra ngoài cửa mọi đường đều đáng sợ”

Thì hãy thử nhìn nước sông cuồn cuộn đó