Mạn hứng kỳ 1 漫興其一


Nguyễn Du

Bách niên thân thế uỷ phong trần,

Lữ thực giang tân hựu hải tân.

Cao hứng cửu vô hoàng các mộng,

Hư danh vị phóng bạch đầu nhân.

Tam xuân tích bệnh bần vô dược,

Táp tải phù sinh hoạn hữu thân.

Dao ức gia hương thiên lý ngoại,

Trạch xa đoạn mã quý đông lân.

Cuộc thế trăm năm phó mặc gió bụi,

Hết ăn nhờ ở miền sông lại ăn nhờ ở miền biển.

Đã lâu rồi, lúc cao hứng, không còn ấp ủ giấc mộng gác vàng nữa,

Nhưng hư danh nào đã buông tha kẻ bạc đầu này.

Suốt ba tháng xuân, ốm liên miên, nghèo đến nỗi không có tiền cắt chén thuốc.

Cuộc phù sinh ba mươi năm, có thân nên sinh mối lo.

Nhớ quê hương ngoài ngàn dặm, thấy người hàng xóm an nhàn ngồi xe con,

Xe xấu ngựa hèn kéo đi đủng đỉnh mà thẹn cho mình.


Bản dịch của Nguyễn Thạch Giang

Trăm năm thân thế mặc phong trần,

Bãi bể bờ sông cứ lữa lần.

Cao hứng gác vàng tiêu tán mộng,

Hư danh đầu bạc buộc ràng thân.

Trọn xuân bệnh hoạn không thang thuốc,

Ba chục phù sinh luống ngại ngần.

Nghìn dặm xa quê lòng khắc khoải,

Thẹn nhìn xe ngựa khách đông lân.