Mùa riêng
Duyên Anh
Giấc thu lay động hôn mê
Lá từng chiếc thả thuyền khê sông buồn
Cây già còn nỗi cô đơn
Vòng tay ôm khít sợ cơn gió lùa
Ngập ngừng mùa tiễn đưa mùa
Bây giờ lại vẫn bao giờ quẩn quanh
Trời xê đất dịch tuần hoàn
Sao ta chỉ có một lần đến, đi
Đến ta dẵng dặc não nề
Đi ta côi cút nẻo về hư vô
Ôi, cây già đứng ngẩn ngơ
Hình như ta đó đợi mùa riêng ta
10-1987