Ánh sáng của vô minh

Đông Hồ

Em thút thít là bắt đầu sắp khóc

Hồn rạt rào như sóng vỗ liên miên

Tuổi mười sáu là trăng vừa mới mọc

Lệ của tình nên rớt xuống vô biên


Anh chạy đến cầm tay em thật chặt

Bởi mơ hồ nghe trái đất rung rinh

Ôi kiêu hãnh khi nhìn em tận mắt

Anh thấy rồi ánh sáng của vô minh.