Qua Đèo Ngang


Đặng Trần Thường

Cuốc bộ gian nan lặn lại trèo

Bắc nam đôi ngả lối quanh queo

Một hơi kéo miết chân chồn dại

Nửa chữ không còn bụng đói meo

Hoa chửa tan sương cười dở khóc

Nước còn vương đá chảy rồi reo

Ước gì thân hoá ra chim nhỉ

Muôn dặm đồ nam nhẹ cánh vèo


Bài thơ này được làm khi tác giả tìm vào Nam theo họ Nguyễn.