Tuổi ngựa 

Xuân Quỳnh

– Mẹ ơi, con tuổi gì?

– Tuổi con là tuổi ngựa

Ngựa không yên một chỗ

Tuổi con là tuổi đi…


– Mẹ ơi con sẽ phi

Qua bao nhiêu ngọn gió

Gió xanh miền trung du

Gió hồng vùng đất đỏ

Gió đen hút đại ngàn

Mấp mô triền núi đá…

Con mang về cho mẹ

Ngọn gió của trăm miền

Khi mở ra mẹ xem

Có hương thơm, màu sắc


Ngựa con sẽ đi khắp

Trên những cánh đồng hoa

Loá màu trắng hoa mơ

Trang giấy nguyên chưa viết

Con làm sao ôm hết

Mùi hoa huệ ngọt ngào

Gió và nắng xôn xao

Khắp đồng hoa cúc dại

Mẹ ơi, mẹ ít nói

Giống như là hoa ngâu

Ngựa con phi mau mau

Qua bạt ngàn hoa sở

Bỗng nhiên con nhớ mẹ

Khi qua đồi hoa sim

Và quay lại con nhìn

Chỉ một màu lau trắng

Ngựa con qua làng xóm

Như mẹ kể ngày xưa

Con băng qua gốc đa

Mùa sen hồng giếng ngọc

Hoàng hôn vàng như thóc

Con lao về ban mai

Mới đấy đã qua rồi

Con đường lên Quán Dốc

Chỉ còn nghe tiếng hát

Phía chân trời mở ra

Tuổi nhỏ thoắt lùi xa

Con đã không còn bé…


Tuổi con là tuổi ngựa

Nhưng mẹ ơi đừng buồn

Dẫu cách núi cách rừng

Dẫu cách sông cách bể

Con tìm về với mẹ

Ngựa con vẫn nhớ đường