Thơ viết tặng anh 

Xuân Quỳnh

Tháng mười trời trải nắng hanh

Có cô hàng phố phơi chăn trước thềm

Gió qua lay động bức rèm

Tấm gương trong suốt ánh đèn nê-ông.


Tôi không có một căn phòng

Lang thang suốt những năm ròng tuổi thơ

Gia tài là mấy vần thơ

Dẫu bao người đọc vẫn chờ đợi ai

Núi cao biển rộng sông dài

Tôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu


Tấm khăn và những đường thêu

Nghe trong điệu hát những điều say mê.

“Có anh dũng sĩ trở về

Tấm huân chương dưới nắng hè chói chang”


Đêm dài thức nhớ lang thang

Người yêu tôi với con đường mùa đông

Anh là của những dòng sông

Của miền gió cát, của vùng bão mưa

Anh là của những vần thơ

Còn phần nào để bây giờ của em.


Ở bên hàng phố trước thềm

Hoa phong lan, điệu nhạc êm buổi chiều

Vị chua là bát canh riêu

Vị cay là trái hạt tiêu đất mình

Em không có đến bức mành

Để che nắng gió cho anh tháng ngày

Gia tài chỉ có bàn tay

Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa

Gia tài chỉ có bài thơ

Bao năm viết để bây giờ tặng anh