Cố đô

Xuân Quỳnh


Với vết chân của bầy dã thú

In trên nền gạch cũ trước lăng vua

Với dòng sông như không chảy bao giờ

Vẫn mờ ảo ngàn năm màu sương khói

Tà áo trắng bay về đâu vời vợi

Con thuyền khuya trăng gọi phía nguồn xa

Màu nắng in trong mắt tự ngàn xưa

Căn nhà cũ, mảnh vườn hương ngày cũ

Dẫu hiện tại mà như quá khứ

Là quê hương dù không phải quê hương.


Dường như đây, tôi có nỗi buồn

Có hạnh phúc, có một thời thơ bé

Có khát vọng những năm còn rất trẻ

Tôi thuộc từ ngọn cỏ đến nhành cây

Tôi thương về vời vợi những trời mây

Nhịp tim đập tiếng chuông ngày nắng xế.


Đường xa ngái cho lòng da diết thế

Con nước nào ra bể chiều nay

Đến nao lòng là giờ phút chia tay

Con sông cũ mảnh vườn xưa ngày cũ

Như vĩnh biệt tuổi thơ và quá khứ

Bạn bè ơi dẫu tôi sẽ quay về

Nhưng chắc rằng tất cả chẳng như xưa

Tôi sẽ khác, cố đô rồi cũng khác.


Huế, 11-1984