Đêm Nguyệt Cầm


Vương Anh Đào


Đàn ơi! gảy khúc lênh đênh

Tiếng lòng thổn thức chênh vênh mấy mùa

Bên song  nước chảy gió lùa

Cành hoa trắng hỡi!  phận đùa tả tơi...


Em xưa thanh khiết bên đời

Đôi tà áo lụa một thời tinh khôi

Xinh tươi hồng thắm đôi môi

Lung linh ánh mắt rạng ngời ánh dương


Ba đào sóng vỗ đoạn trường

Thân em chiếc lá bên đường rụng rơi

Thương sao dáng nhỏ chơi vơi

Một mình em hỡi!  lạc miền bể dâu ...


Chênh vênh trời rộng sông sâu

Thanh âm day dứt bền lâu khôn cùng

Mưa rơi thấm cả muôn trùng

Làm sao xoá được chập chùng thương đau


Rơi rơi sầu khúc bạc đầu

Nghe trong tâm tưởng dạ sầu tái tê

Giọt hồn u uẩn lê thê

Đêm chan chứa ấy mộng về thiên thu


Cung đàn vời vợi lời ru

Âm ba nâng nhẹ  phù du kiếp người

Trầm luân thân xác rã rời

Bao lần nghiệt ngã vẫn ngời con tim


Hư không mấy nẻo im lìm

Giọt rơi thánh thót giọt tìm ăn năn

Gió đùa ngọn cỏ trở trăn

Long đong chìm nỗi  khó khăn phận người


Nỉ non chất ngất ru đời

Cho thôi u uẩn những lời quạnh đau

Cho tim tan nhẹ khoé sầu

Trong ngần mắt ấy một màu an vui