Em Là Pho Tượng
Vũ Hối
Sao em chỉ là pho tượng
Mà những chiề mưa, nước mắt đổ dài
Từ đôi mi em
Ngàn năm không khép kín
Suối lệ đâu ngừng
Chảy xuống hàng vai…
Sao em chỉ là pho tượng
Mà bóng đổ dài gầy thương nhớ ai
Hình như nước mắt u hoài
Tay nâng vạt áo bay dài thiên thu…
Lá vàng từng cánh phù du
Buồn như giọt lệ khóc thu quê mình
Bốn mùa em đứng lặng thinh
Trắng tang tượng đá, sầu tình dở dang…
Sao em chỉ là pho tượng
Dưới ngọn đèn vàng vọt mỗi đêm
Em bé không nhà
Ngồi dưới chân em
Học bài tình ca đất Mẹ
Những tiếng hát đặt dìu như sóng nước
Tình quê hương gắn bó ở lòng em…
Giờ đây em là pho tượng
Chẳng bao giờ còn thấy tóc em bay
Trong giấc ngủ dài
Em đâu còn chợp mắt
Chỉ mỉm cười giữa đất trời say…
Sao em vẫn là pho tượng
Năm giác quan chẳng thấy lòng ấm lạnh
Chẳng cười với nắng khóc mưa đêm
Lọt lòng Mẹ không vỗ về giấc ngủ
Công viên buồn, nước mắt dưới chân em…
Giờ đây em là pho tượng
Nghìn đời còn mãi với quê hương
Lỡ sinh trọn kiếp không hồn
Mà nay vẫn có thơ buồn khóc em!…
Mà nay vẫn có thơ buồn khóc em!…