Bông Bí Trắng
Vũ Hối
Hương quê bát ngát tình quê mẹ
Nhìn bông bí trắng, nhớ vườn xưa!
Văn thơ trăn trở, sầu ly khách
Thương mẹ hiền, dầu dãi nắng mưa
Mái tóc bạc phơ màu bông bí
Mẹ tảo tần, rẫy sắn vồng khoai
Chiều chiều đợi con, ngoài đầu ngõ
Đêm đêm thao thức tiếng thở dài!
Mai con sẽ về trong nắng mới
Mẹ hiền ơi! Khỏi phải chờ trông
Mẹ Việt Nam nghìn đêm trăn trở
Hai vai gánh nặng, nợ núi sông!
Nhìn bông bí trắng, nhòa mắt lệ
Bạc trắng như vôi tóc Mẹ hiền
Mòn mỏi đợi con, hiên vườn cũ
Trọn đời, tình Mẹ mãi không quên!
Mẹ ơi! mấy mùa bông bí nở
Là đã mấy mùa, con tái tê!
Chẳng tròn giấc ngủ, nghìn đêm nhớ
Tình con thắm thiết mãi hương quê!