Tố của Hoàng ơi

Vũ Hoàng Chương

Năm 12 tháng, ai không biết!

Đã tháng nào không tháng 6 chưa?

Tháng có 30 ngày để giết,

Ngày 12 vẫn sống như xưa.


Lịch treo giữa ngực kêu thành tiếng,

Chẳng tiếng nào nghe khác tiếng mưa

Rả rích từ hôm con én liệng

Vào lồng son... tủi áng mây đưa.


Thời gian từng giọt buông theo máu

Lại trở về, không gọi cũng thưa.

Còn đó 12, còn tháng 6...

30 năm lẻ vẫn chưa vừa!


Còn khóc trong tim này bất tuyệt;

Chừng như rối loạn cả đường tơ?

Trăng-nhà-ai vẫn là Trăng-khuyết

Đứng sững từ đêm ấy đến giờ!


Ngày mai ngày mốt anh nằm xuống,

Ngọc đọng cơn sầu nửa kiếp Thơ.

Đập nát ra! cho trời đất uống!

Thì em sẽ rụng khỏi Đêm-mờ.

*

Phút giây Trăng-một-phương tròn lại

Rồi tự hoà tan Rượu-đắng mơ,

Cùng nhịp tim trôi vào tận cõi

Không-ngày-không-tháng-không-bơ-vơ.


12 tháng 6... cung Hồ Xế...

Một mối tình si một mối thù

Giây phút cũng tan thành biển lệ;

Trả cho cát bụi nhé Kiều-Thu!


12 tháng 6 Nhâm Tý, 1972


Nguồn: Chúng ta mất hết chỉ còn nhau, NXB Rừng Trúc, Paris, 1974