Mộng giao đài

Vũ Hoàng Chương

Nắng vàng theo gió vàng lên

Có ai theo gió về trên lầu ngà?

Hương bay thềm Quế xa xa

Nghìn thu chị Nguyệt chưa già ai ơi!

Từ theo trái Đất giong chơi

Vóc băng sương có đầy vơi ít nhiều.

Xót thay, lòng vẫn tiêu điều:

Lửa hành-tinh, mấy mùa yêu, đã tàn.

Ngọc phai vàng tắt dung nhan

Tương tư lạnh khoá cung Hàn từng đêm.

Lệ rơi ướt bảy màu xiêm

Ngang sông quạ réo càng thêm gợi sầu.


Lệ rơi xiêm ướt bảy màu

Ngang sông quạ réo gợi sầu tương tư.

Đêm qua gió vẳng lời thơ

Chiều nay lại một chiều mơ xuống trần.


Có ai nặng một lòng xuân

Từ khi cõi Tục xa dần cõi Tiên?

Có ai lòng nặng thiên duyên

Từ khi bụi xoá đường lên non Bồng?

Có ai tình cũ nặng lòng

Từ khi suối thắm nghẹn giòng Thiên-thai?

Để cho mộng biếc Giao đài

Xe mây rẽ lối trần aimo một chiều.


Sài Gòn, 1959