Gửi tặng
Vũ Hoàng Chương
Mùa lạnh đã về kia; ai chiến sĩ
Áo nhung trao mỏng mảnh, ấm gì chăng?
Ngùn ngụt bãi sa trường lên tử khí
Đàn quạ đen bay rợp bóng cô Hằng,
Nắm xương vụn ướt đầm hơi giá rét
Vũng máu loang đọng thắm nỗi oan thù
Kẻ bị dấu nằm co bên xác chết
Rùng mình nghe gió lọt kiếp chinh phu
Tiếng vạc canh sâu, hồn ai gió thổi?
Rừng xanh xanh ải tối nhọc đi về!
Lửa đóm chòi cao, mặt ai trăng giõi?
Thoáng mơ hồ in bạc nét sương khuya
Đau đớn nhỉ, áo Nàng Bân chậm gửi
Trời quan san ảm đạm khói mờ mây!
Những tay ngọc! Sao còn chưa dệt cửi?
Đã lâu rồi trống trận nguyệt lung lay...
Ôi những kẻ mài gươm từng đã sắc!
Lưỡi gươm kia há sợ lưỡi dao hàn...
Sao vẫn thấy trôi về trong gió Bắc
Tự muôn đời rên rỉ tiếng than van?
Còn ai đó ngồi vui quanh lửa ấm
Chuyện thế gian thời cuộc nở thâu đêm?
Có giây phút cảm thông ngoài vạn dặm
Mơ ai về chia sẻ gối chăn êm?
Ta, hàn sĩ nửa đời luân lạc mãi,
Xót cho ai cùng lạnh giấc tha hương
Đây, nhàu lấm vạt áo xanh quằn quại,
Đây chinh bào, thôi cũng ướt đầm sương
Bông ấm áp, vải dày, ta chẳng có
Để dâng ai chung một hội một thuyền
Ta rút mối tơ lòng van với gió
Gửi giùm đi, tạm chút gọi là duyên.