Bài ca Hoài Tố

Vũ Hoàng Chương

Mùa đã sắp thu rồi, trăng ướt sương

Nến bụi chiêm bao, nằm xa nhớ thương

Hơi tiếng xưa, còn gió thơm canh trường

Em Kiều Thu giờ, lầu ai phấn hương

Ôi tóc xoã buông mây -- trầm, tuổi nguyệt tròn gương

Mỏi mắt tương tư hoài, riêng đầu sông Tương

Máu rụng cánh hoa lề phố cũ

Tan tác thuở ân tình chớm nụ

Trăng xế lan can -- ồ, vai kề yêu đương

Nửa giấc cô miên -- này, bóng hoa động tường


Một phen tan vỡ miếu đường

Ôi mây mùa thu, nguyệt mùa thu

Dĩ vãng sầu cao vời vợi

Tháng sáu mười hai rồi, em hỡi Kiều Thu


Ta đốt tâm hương mà phương trời gọi em

Hồn phách khuya nay chừng gối chăn êm đềm

Có gợn cảm thông nào, làn da tuyết trinh

Nơi vết hôn xưa từng cháy men đa tình


Trăng sầu rung sáng rèm the

Một chút kỳ hương ta gửi đó

Hồn ta đã ta vào hơi gió

Quanh quất mình em rồi, hồn em có nghe


Mười năm rụng ước phai thề

Ôi hoa đầu tiên, mộng đầu tiên

Lòng ấy sông bồi núi lở

Tháng sáu mười hai rồi, em nhớ hay quên


Chớm thu ngày bước sang thuyền

Lại đã mười hai tháng sáu

Nghe mờ hận cũ hoa sen

Ngút ánh trăng phơi ngoài giậu


Bốn hiên khuya tà nguyệt bạch lên sương

Chiếc áo năm qua -- hừ, buổi mai tựu trường

Vạt mỏng manh the -- này, ta quỳ dưới chân

Đôi gót san hô còn vắng tin bụi trần


Tuổi thiêng rụng cánh thiên thần

Ôi thôi -- còn chi, em là ai

Giọt lệ chiều nay đẫm máu

Gọi hồn em ngày-chưa-tháng-sáu mười-hai


Ta đã mất em rồi, Kiều Thu ngày xưa

Hào quang đã phai rồi, tóc mun dòng thơ

Đã hết tìm em, dù chỉ tìm trong mơ

Thuở trước tinh anh mà thể phách bây giờ


Hãy tự huỷ đêm nay vào dĩ vãng

Xuất thần cho tận nhập với hư vô

Lòng hết trần gian, đời thôi năm tháng

Ôi Kiều Thu! Hồn em cũ ngây thơ


Ta sẽ gặp chính-em-mùa-thệ-ước

Con đường Tận Thế trăng lu

Vì ta vẫn là ta-thuở-trước

Kiều Thu ơi hỡi Kiều Thu.