Phố
Võ Thị Như Mai
Ngày xưa tôi viết về ước mơ
Những điều ước giản dị
Hôm nay tôi sang nhà người bạn dễ thương không có giàn thiên lý
nhưng có một điều ước rất mực trang nghiêm
Người bạn tôi dạo qua khu Thủ Thiêm
Ghé Phú Mỹ Hưng chớp vài tấm hình của phố
Nơi thênh thang nhà cao tầng – thời trang xe cộ
ẩn sau nỗi buồn ban trưa
phố là phố thanh lịch
phố là phố đón phố đưa
phố là phố chỉnh chu
phố của mùa thu không lá vàng rơi trên vỉa hè rất vắng
phố là phố thầm lặng
phố của trở trăn nhọc nhằn bắt nhịp – phồn vinh
phố là phố không lưu dấu chân lâu của những nhịp thở bụi bặm từ sáng bình minh
phố là phố chẳng đón ai trở về sau một ngày dài sải chân rao giấy số
Điều ước đơn sơ của ngày xưa cõng tôi qua bao lần hội ngộ
nhìn nhau thôi chẳng nói được nên lời
để mỗi lần bắt gặp từng nụ cười rất thật thà trên môi
tôi thả rơi nỗi hoài nghi vào phố
nghe liêu xiêu bóng đổ
như tôi mãi liêu xiêu ở mãi tận chân trời
nhớ buổi chiều bạn sải bước dạo chơi
trót để quên một điều ước giản đơn trên phố