chị ơi!
Võ Thị Như Mai
em đã đi qua những chiếc cầu chênh vênh
ghé thị thành nhà nhà xếp lên nhau khắc hình chiếc hộp
cứ ngỡ mình sẽ có thể bay lên được
vai đội mây tóc đính hạt mưa bầy sẻ non vội vã kiếm mồi
em nhặt tuổi đời khi cẩn thận đếm tóc mình rơi
đợi trăng khuyết ra ngoài vườn hóng gió
uống giọt sương khuya thả ký ức tuổi thơ tuột qua miền đất lạ
câu chữ ngã nghiêng rã rời lấm tấm vạt cỏ tươi
chị của em đau đáu dệt cần mẫn những vần thơ
có khói quê hương có dòng sông xanh thẳm
con đò lơ thơ bến chiều cau phất phơ thanh mảnh
rưng rức vọng về tiếng đình làng bãi chợ vườn rau
những con đường rẽ vào thôn lát gạch quanh co
nét trầm tư nhà rường, văn miếu
cây thị cổ xưa đâm hoa kết trái
quả mọng vàng thơm đung đưa theo quang gánh của bà
dòng Ô Lâu huyền hoặc từ Huế chảy ra
uốn lượn như trăn ngoằn ngoèo ngọt nước
tình sử miên man bắt nguồn bao câu hò khói sóng
hoài vọng ngày về len lén vào tâm thức người đi xa
giấc mơ em vắng dần tiếng chim cuốc gọi nhau
tiếng suối róc rách mơn man vắt qua nương vắng
thơ của chị đánh thức ấu thơ em nơi tận cùng miền lãng du sâu thẳm
quê hương choàng vai đón em trở về vạt áo chị nhuộm chiều tím đẫm lan anh