Vô Thường
Trần Hồ Dũng
Có phải em vầng trăng buồn cổ độ
Để truông ngàn ta đợi mãi thiên thu
Gió hiu hắt mang theo lời mộ địa
Đỉnh non cao còn nhớ mãi suối nguồn
Mầm ly biệt nằm trong ngày hội ngộ
Biển sầu dâng khi ghé nụ hôn đầu
Lá vàng úa khi mùa xuân vừa tắt
Ngày vụt tàn khi giọt nắng phai mau
Hoa và bướm - Tình yêu và ánh sáng
Cùng tan vào trong ảo ảnh hư không
Thắp một nén hương trầm đêm mộng ảo
Thuở yêu em là biết lẽ vô thường
Rồi em cũng bay xa như hạc trắng
Mây buồn trôi nhớ mãi cánh chim trời
Dòng sông mãi ra đi tìm biển rộng
Để cuối trời ta lạc bước phiêu du .
t h d .
s a i g o n . n h u n g . t h a n g . na m . x u a