Giang Hồ
Trần Hồ Dũng
cứ tưởng ra đi rồi trở lại
quê hương đâu dễ chẳng quay về
cứ ngỡ giang hồ - dăm bảy bữa
hề chi thêm vài cuộc rong chơi
giang hồ - đi nửa vòng trái đất
ngó trời xứ lạ, ngắm tuyết rơi
khi nào thỏa chí ta về lại
uống nước sông quê, tắm mưa nguồn
rau đắng sau hè ta cứ hái
dưa muối bao đời đâu dễ quên
rượu quê sẵn đó bao bè bạn
mặc sức mà say thỏa thích cười
nào ngờ năm tháng trôi vun vút
biết đến bao giờ qui cố hương?
đường về sao cứ xa thăm thẳm
mắt mỏi mòn trông, tóc bạc dồn
mẹ tóc phơ phơ còn đứng đợi
bạn bè dăm đứa bặt tăm hơi
gió ở bên trời hiu hắt lắm
đâu bằng gió lạnh buốt hồn tôi
chí lớn vo chưa tròn một nắm
quẳng vào trời tuyết, buốt hư không!
đành đưa tay vẫy chào sông núi
làm sao kim chỉ vá non sông?
tuyết lạnh,đường xa, ly rượu đắng
mềm môi, tê tái mộng giang hồ
giữa trời xứ lạ giơ tay vói
người ơi! chờ nhé, đợi ta về!
t h d .