Seoul, Hàn Quốc - Một Góc Nhìn
Trần Hạ Vi
SEOUL, HÀN QUỐC - MỘT GÓC NHÌN
Seoul – 15/10/2009 đến 24/10/2009
….tôi vẫn nghĩ Seoul là một phiên bản lớn hơn của Sài Gòn, hoặc là một phiên bản mà Sài Gòn đang cố gắng trở thành….
Cảm giác đầu tiên của tôi khi đến sân bay Incheon là … sợ lạc. Qua một chuyến bay dài… gần 1 ngày (đùa chứ khoảng hơn 14 tiếng bay – quá cảnh ở Kuala Lumpur), tôi đã… oải lắm rồi! Xuống đến sân bay Seoul mơ màng thấy là phải đi … xe lửa (transit từ bãi đáp xuống chỗ lấy hành lý), còn tưởng đi nhầm qua chỗ transfer. Thủ tục Hải quan ở Seoul khá đơn giản, thậm chí khâu khai báo cũng đơn giản, do tôi không có gì để khai nên đi thẳng ra cửa (khỏi scan hành lý gì sất!). Chả bù lúc đi về, đứng xếp 1 hàng rất dài và chờ hơn 1 giờ chỉ để đi qua Hải quan Úc với 1 gói nhân sâm bé tẹo…
Seoul tháng 10 se se lạnh, thỉnh thoảng có mưa. Thành phố là một vùng trũng giữa trập trùng núi non (gọi là núi nhưng không quá cao), nên đường sá Seoul nhiều chỗ rất dốc, và giữa muôn trùng nhà cao chọc trời lại thấy núi, rồi đằng sau núi lại là nhà cao chọc trời, cứ thế mà thành phố trải dài ra…. Người Hàn Quốc xưa chọn xây thủ đô giữa vùng núi non để chống ngoại xâm (chủ yếu là từ Nhật Bản!).
Người Hàn gọi tên thủ đô là Seoul, do đó, cứ ở đâu là thủ đô thì ở đó là… Seoul! Seoul hiện tại là một thành phố hiện đại với hơn 14 triệu dân. Dù Seoul lớn hơn Sài Gòn, giàu hơn Sài Gòn, hiện đại hơn SG, tôi vẫn có cảm giác Seoul giống SG. Có lẽ vì xen giữa những con đường rất rộng (ít nhất là hơn mười làn đường xe cho cả hai bên) là rất nhiều những con đường nhỏ chỉ vừa đủ cho 2 chiếc xe ngược chiều chạy mà không va vào nhau. Nhà cửa san sát, nhiều hình dạng, bảng hiệu khắp nơi (tất nhiên đọc không hiểu gì hết vì toàn là chữ Hàn). Xe hơi rất nhiều và chuyện kẹt xe là rất phổ biến. Xe honda dùng để giao hàng chạy luồn lách trong thành phố… Taxi rất nhiều và dễ đón, và taxi sẽ dừng ở bất kỳ chỗ nào bạn vẫy. Người Hàn Quốc làm việc rất chăm chỉ, các cửa hàng và quán ăn mở cửa đến tận 8-9h tối vào tất cả các ngày trong tuần, những khu dành để giải trí thì mở cửa đến 7h sáng (theo Ryan tả thì người ta có thể đi làm, xong đi ăn, rồi đi chơi, đi bar, đến khoảng 5h sáng bắt taxi về nhà, ngủ 1 giấc ngắn, sáng ra lại đi làm tiếp!). Cả thành phố toát lên một dáng vẻ rất tất bật và hối hả, nhịp sống nhanh, quang cảnh ồn ào, giông giống với Sài Gòn…
Gái Hàn rất đẹp. Đẹp tự nhiên hay đẹp do phẫu thuật thẩm mỹ thì không biết, có lẽ cả hai. Mà cũng có lẽ là do tôi sống ở khu trung tâm nên nhìn các em xinh đẹp và ăn mặc rất mốt đi làm mỗi sáng chiều và đi ăn trưa. Quần áo và dáng vẻ bên ngoài rất được coi trọng ở Hàn Quốc. Các cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ nhiều vô số và thi nhau mọc lên và chắc chắn là rất đắt hàng. Mỹ phẩm bán khắp nơi và khá rẻ và đẹp. Quần áo của -Hàn cũng đẹp và giá cả tương đối hợp lý. Người giàu có quần áo của người giàu, nhưng người nghèo vẫn có quần áo tươm tất và đẹp với giá rẻ! (tất nhiên, hình như tôi đang so sánh với… Úc). Người Hàn để ý rất nhiều đến phục trang và nhìn chung là ăn mặc đẹp, từ trẻ đến già. Tất nhiên, đi về vùng quê thì trang phục sẽ bớt chỉn chu và bớt đẹp hơn. (cái này có lẽ ở đâu cũng thế!). Tôi nhìn quanh quất giữa một rừng các em xinh tươi rồi tự nhủ mình may mắn, giá mà hồi đó không đi Úc mà đi Hàn học chẳng hạn thì còn mặc cảm tới bao nhiêu. Nhỏ bạn tui la “mày không chịu ăn diện lên mà giữ chồng!”, tôi nghĩ Ryan ở HQ 13 năm, nếu mất thì e là đã mất từ lâu lắm rồi. 😛
Hàn hiện đại hơn SG, hiện đại hơn Úc ở nhiều mặt về công nghệ. GPS ở Hàn là một trong những loại tốt nhất thế giới, xe taxi nào cũng có, rất to và rõ (không bé xíu như ở đây). Quán ăn bình thường cũng có chuông ở bàn ăn để khách tiện tay bấm gọi phục vụ… Broadband internet (Internet băng thông rộng) ở Hàn là một trong những nước nhanh nhất thế giới, nghĩ đến mà lại nghĩ Ryan sẽ chật vật bao nhiêu với internet ở Úc, vừa đắt vừa ít megabyte. Hệ thống sub-way, xe lửa và xe buýt ở Hàn cũng rất tốt. Tuy nhiên, ở Hàn mà không biết tiếng Hàn thì là một thảm họa. Bạn sẽ thậm chí không thể đi taxi về nhà được vì tài xế không nói tiếng Anh và không đọc được địa chỉ bằng tiếng Anh (địa chỉ tiếng Hàn thì đọc được). À, nếu không đọc được thì không sao, có một số điện thoại để phiên dịch trên taxi, bạn hãy gọi đến thì họ sẽ nói chuyện với tài xế taxi cho bạn!
À quên nữa, đừng mong mang điện thoại di động sang Hàn rồi mua sim xài. Sang đó muốn xài điện thoại bạn phải thuê 1 điện thoại của Hàn. Thị trường viễn thông của Hàn gần như độc quyền bởi Samsung và LG, và tất nhiên họ làm mọi cách để bạn không xài được (hoặc rất khó khăn để xài) các điện thoại khác. Rất khó để mua bất kỳ một điện thoại nào (không phải Samsung hay LG) ở Hàn. iphone đã xài ầm ầm các nơi, nhưng hiện chưa có ở Hàn!
Nói về ăn, kim chi là món quốc hồn quốc túy ở Hàn. Bữa ăn nào cũng có kim chi, nhà hàng nào cũng sẵn sàng đem thêm ra phục vụ cho bạn. Thậm chí còn có sô cô la kim chi. Hàn Quốc có lễ hội kim chi, có nghiên cứu về kim chi có một chất gì đó chống ung thư, vv… Ngay cả trên chuyến bay về từ Seoul, hãng máy bay (Malaysia) vẫn có thêm một suất kim chi nhỏ đóng gói kèm theo bữa trưa. Do đó, người Hàn Quốc đi đâu cũng mang kim chi (trước đây bà con 1 người bạn của Ryan đi Malaysia chơi đã từngmang theo 13kg kim chi để ăn dần!). Đó là một phần lý do người Hàn Quốc thường tìm đến quán ăn Hàn Quốc ở nước ngoài…. kim chi gây nghiện chăng? 😛 Thức ăn Hàn cơ bản là các món nướng, các món xào và súp. Trong khi các nhà hàng HQ ở Úc vẫn còn phục vụ trà bailey (mà tui cứ tưởng là trà bắp) miễn phí, các nhà hàng HQ ở Seoul đã chuyển sang phục vụ nước trắng từ lâu rồi! Nước ở Hàn vặn từ vòi ra là uống được, và nghe bảo là chất lượng cao hơn nước ở Luân Đôn. 😛
Seoul mùa thu có lá bắt đầu chuyển màu vàng, nên khoảng rừng nhìn từ trên cao xuống có đốm xanh đốm vàng khá đẹp mắt. Thành phố đi đâu cũng thoảng hương gingko (quả thịt, có hạt cưng cứng bên trong, bỏ thịt đem hạt luộc ăn hoặc dùng trong các món cơm trộn). Gingko có một mùi hương đặc trưng, hơi ngai ngái, nghe không quen thì thấy hơi khó chịu; nhưng Ryan bảo gingko gợi lên một mùa thu Hàn điển hình với lá bắt đầu vàng đi và không khí hơi se se lạnh.
Mười ngày cũng là khá ngắn để hiểu về một đất nước xa lạ trước giờ chỉ thấy trên truyền hình (hoặc trong những seri phim nhiều tập), nhưng chừng ấy thời gian có lẽ cũng là đủ cho tôi hít hà chất cay trên đầu lưỡi do kim chi mang lại, cho tôi một góc nhìn khái quát về thành phố này, cho tôi mơ hồ cảm nhận được cái hấp dẫn và cái gắn bó của Ryan với xứ sở này qua chừng ấy năm; và để hiểu rằng Ryan đã yêu tôi nhiều đến là bao nhiêu.
30/10/09
Trần Hạ Vi