Khi em mười sáu

Trần Dạ Từ

Cho tôi xin nửa bóng trăng ngoài

Với nửa mùa thu trong mắt ai

Lá rụng bao nhiêu hè phố cũ

Sao nghe lòng rưng rưng nhớ người


Đêm biếc cành soan, thơm giấc mơ

Đầu hiên hoa trắng nở bao giờ

Em mười sáu tuổi trăng mười sáu

Áo lụa phơi buồn sân gió xưa


Tôi dối lòng tôi đêm sắp tàn

Đêm tàn để lạnh giấc mơ em

Để bàn tay gối sầu trên ngực

Và gió thu đầy trong mắt trăng


Tôi dối lòng tôi trăng sắp mờ

Trăng mờ em sẽ thấy bơ vơ

Sẽ thương cho những con đường cũ

Và nhớ bao nhiêu lối hẹn hò


Nhưng hẳn là em không nhớ đâu

Giấc mơ còn mát ánh trăng sầu

Hoa còn thơm tuổi đời trên má

Mùi áo còn say muôn kiếp sau


Lòng nhớ lòng thương lòng ngại ngùng

Bây giờ tôi cách núi xa sông

Bài thơ từ thủa trăng mười sáu

Mười sáu trăng chờ em biết không


Tôi dối lòng tôi bao nhiêu lần

Bao nhiêu lần trăng vẫn là trăng

Lòng nhớ lòng thương lòng sắp khóc

Đêm chưa tàn đâu đừng nói năng.