Thắp tạ

Tô Thùy Yên


Tặng Huỳnh Diệu Bích


Trăm năm đã chẳng nề hà...


Một mai nàng lên núi chan chứa

Hỏi tìm cho gặp đá tiên tri...

Về sau, đời có ra sao nữa

Cũng đã đành tâm sẵn một bề


Đá, chẳng đá nào lên tiếng với...

Nàng đi thôi đã nát chân hồng

Nghe con vượn ẩn thân khóc hối

Một lần bỏ lỡ chuyến lìa non


Một mai nàng vô rừng u ẩn

Nhặt trái nưa về nhuộm dạ sầu

Thấy trăm họ cỏ cây chen quấn

Nương náu nhau mà tội nợ nhau


Con loan, con phượng bay đâu lạc

Đến nỗi nào, sao chẳng gọi bầy?

Nếu như hoa biết chiều nay rụng

Âu cũng vui mà nở sáng nay


Một mai nàng qua cầu cam mặc

Mưa nắng gì thôi cũng một thì...

Rau hạnh, rau vi từ lúc có

Chưa từng nguôi biếc bãi Kinh Thi


Cửa đẩy lầm, vô lường cuộc diện...

Ba ngàn thế giới đã nhà chưa?

Lâu ngày, thân thế rách như gió

Thấy lại mình như kẻ đáng ngờ...


Một mai nàng đến thành hoa gấm

Hát một chiều, tiền tưởng ngập chân

Vui nốn náo trời, thốc tháo biển...

Một lần, thử đổi bỏ chân thân


Gà nửa khuya gáy xộ trăng muộn

Ai hồ nghi lộn kiếp bên này?

Con chó khóc tru ngoài địa giới

Ngờ ngợ người góc biển chân mây


Một mai nàng ra bãi vô định

Nhìn sông đổi lòng, nhìn núi chuyển chân

Mây bay bay như những vẫy biệt...

Nàng đứng cho tàn như một nén nhang


Thắp tạ càn khôn một vô ích

Thắp tạ nhân quần một luyến thương

Biển Đông đã một ngày xe cát...

Khuất giạt, mơ lai kiếp dã tràng


7.1998


Nguồn: Tô Thùy Yên, Thắp tạ, An Tiêm xuất bản, Houston, 2004