Bụi đời

Tô Thùy Yên


Xưa có người chợt thiếp giấc chiều

Chừng chiêm bao điều chi

Ngay đêm đó, bỏ nhà đi tuyệt tích

Vách núi gió chà nhẵn

Nhìn sao khỏi kinh tâm?

Cây gậy trúc bên đường ai bỏ lại?

Chó tru trăng tối

Bến nước hoang đường

Tiếng gọi đò huyễn ảo

Bãi mênh mang láng rợn

Vong khuất nào kia mãi vẩn vơ

Ám chướng lời kinh chưa vỡ sáng

Bước đánh tiếng thăm dò thiên mệnh ẩn hình

Lửa loạn rừng cuống hoảng

Chim vút thoát thân bay mù khơi

Một thời lịch sử bỏ bùa ngươi

Cho ăn nằm rời rã...

Ma dại thân tàn, quẳng cửa sau

Manh áo sinh thời mục lủng rỗ

Mảnh hồn lỗ chỗ nhớ ngoi quên

Đồng đất trăm năm đi lạc mãi

Nơi nào vui quần tụ tối nay?

Chiếu chăn thiên hạ, mộng vô chủ

Quê nhà đâu nhớ biết, sao hoài hương?

Có bên này, hẳn có bên kia

Rồi bên kia của bên kia nữa...

Đi đến bao giờ mới nghỉ đi?

Mà thôi, nghĩ lắm chẳng thêm gì

Trời đất lỗi lầm

Ngươi đứng ra ngậm ngùi xác chứng

Ca múa không dụng tâm

Sống đời không hậu ý

Chốn đông người như cõi thênh thang

Nước mắt rồi phai độ mặn chăng?

Măng mai, măng trúc, khổ là vậy

Nước độc, rừng thiêng, khó ở lâu


3-2005