Đôi ta
Tạ Tỵ
Chiều không mầu
Ngã vào lòng thành phố
Ô đèn vuông như mắt người câm
Ô đèn vuông như những tiếng nói thầm
Của đêm sâu
Có tiếng thời gian thở dài trong xác lá
Ôi ngày hôm qua
Mái tóc anh còn xanh như trời mùa hạ
Môi em cười như một ánh sao rơi
Phải rồi
Khi chúng ta yêu nhau
Mùa yêu mười tám
Chiều không mầu
Em ngủ trong hồn tôi
Những buổi chiều năm trước
Có hoa vàng,
Có bướm trắng vây quanh
Có bốn bàn tay xây mộng chữa thành
Có đôi mắt nhìn nhau chẳng nói
Để đêm đêm
Nhìn trời cao vòi vọi
Những ô đèn tắt ngấm giữa đường khuya
Hai bóng chúng mình ngã vào nhau
Nhoè theo bóng tối
Em ngủ trong tôi
Mười mấy mùa Đông
Mấy mươi giấc mộng
Dệt bằng máu đỏ
Bằng tình thương
Của hai đứa chúng ta
Hy vọng kết vào mái tóc
Chiều không mầu
Tôi ngồi đếm những ô đèn vuông
Ô đèn vuông biết bao tiếng nói thầm
Mà sao em chẳng về đây nữa
Để tâm tư đứng buồn sau ngưỡng cửa
Trốn cô đơn khép mặt giữa bàn tay
Chiều nay
Giữa hồn tôi
Có ai hát bài ca man dại
“Bao giờ em trở lại”
Để chúng ta yêu nhau
Như mùa yêu mười tám
Thuở ban đầu.
1955