Những con đường Hà Nội 

Tạ Tỵ

Nửa đêm không ngủ

Nhớ về Hà Nội mến thương

Hà Nội ơi Hà Nội

Tương tư thức trắng canh trường 


Hà Nội của tôi

Của một triệu người lìa Hà Nội

Bỏ quê hương bỏ cả phố phường

Đánh mất tuổi thơ, chôn vùi kỉ niệm

Bỗng đêm nay sống lại trong tôi

Những con đường Hà Nội mến thân ơi 


Hỡi những con đường

Có từ lúc tôi ôm bầu sữa mẹ

Những vỉa hè quen thuộc tự ngày xưa

Những vỉa hè phơi nắng dầm mưa

Chân chập chững theo chiều tay mẹ dắt

Rồi nhớn lên

Giữa những con đường dằng dặc

Tiếp nối nhau theo bờ ngói xiêu xiêu

Tiếp nối nhau như tay của người yêu

Truyền hơi thở khi gió mùa đến sớm 


Những con đường

Những con đường rờn rợn

Tiếng chân người lạnh lẽo gõ đêm khuya

Nghe than van từng điệp khúc não nề

Nghe rỉ rả mưa phùn lầy lội

Nghe rụng xuống dưới chân tường sám hối

Những thân tàn rũ gục chết mùa đông

Từng âm thanh gờn gợn buốt trong lòng… 


Hà Nội, ôi Hà Nội!

Hà Nội của tôi

Với hình ảnh mẹ già khắc khoải

Với em thơ mòn mỏi đếm ngày xanh

Vọng tiếng thời gian bóng xế ngang mành

Nghe thương nhớ nghẹn ngào trong ngực

Đường phố cũ chôn vùi uất ức

Thanh xuân nào e ấp giữa bàn tay

Vào chợ đời đánh mất tuổi thơ ngây

Nhìn mắt trắng buồn tênh cười thế sự 


Những con đường

Ôi, những con đường cũ

Chiều phế hưng nằm ngủ dưới thời gian

Lớp bụi đời phủ trắng màu tang

Trong im lặng của bao người Hà Nội

Mà năm tháng chưa xoá mờ tội lỗi

Cứ đêm đêm từ năm cửa ô xa

Hát vọng về theo những canh gà

Tiếng sênh phách hú hồn ma quỷ

Bánh xe nghiến mặt đường rền rĩ

Tóc ca nhi chảy ướt vũng bùn nhơ

Hà Nội ơi! Vỡ nát cả mong chờ 


Hà Nội, chao ôi Hà Nội

Hà Nội với những con đường đọng tím

Những con đường câm nín

Những con đường chết lịm ở tim tôi.

Tuổi hoa niên từng hát khúc yêu đời

Và nhảy múa khắp nẻo đường Hà Nội

Bao thương mến với bao nhiêu bối rối

Trôi về đây tàn phá cõi tâm linh

Trắng đêm thâu, trắng cả khối chân tình

Từng xác lá thu về vàng lối cỏ

Mùa úa héo dâng đầy đôi mắt nhỏ

Em ơi em! Có biết thuở nào khuây

Nhớ thương nhau qua những cánh đêm gầy

Nhìn gương mặt hãi hùng sau giấc ngủ. 


Ôi, Hà Nội

Ôi những con đường cũ

Đâu hàng Bông hàng Trống với hàng Khay

Đâu hàng Đào khoe nõn những bàn tay

Những đôi mắt nhìn nhau sầu ly cách

Nước Hồ Gươm còn xanh màu cẩm thạch?

Tà áo ai còn đẹp buổi hoàng hôn?

Nhớ thương xưa nhạt nắng những khung tường

Nghiêng nghiêng xuống mặt hồ ôm bóng nước 


Những con đường

Những con đường năm trước.

Của ngày xưa, xa lắm Hà Nội ơi

Đêm nay về ngự trị giữa lòng tôi

Đêm nay về, với năm cửa ô nghẽn lối.

Thao thức mãi, từng canh gà báo vội

Rạng đông nào gối lệch tóc đêm sâu 


Ở ngoài kia, bóng tối đã phai mầu!.. 


(Trích trong thi phẩm Cho cuộc đời xuất bản năm 1966.

In lại tại Hoa Kỳ trong Tuyển tập Tạ Tỵ)