Bài Thơ Say

Song Nhị

Tôi ngồi uống một mình tôi

Nghiêng chai cognac đã vơi nửa phần

Quanh tôi trời đất xoay vần

Quan quân tướng sĩ

quần thần ngả nghiêng


Tôi ngồi uống cạn niềm riêng

Con sâu trong tổ cuồng điên vẫy vùng

Con diều chết giữa không trung

Mấy con nhạn lạc mông lung cõi bờ

Mấy thằng bạn chết bất ngờ

Trong lòng tôi chết tiếng thơ tạ từ


Tôi ngồi lẩm nhẩm riêng tư

Thấy hai con mắt đỏ nhừ trăng sao

Tôi ngồi nói chuyện tào lao

Đọc bài thơ bỗng lệ trào mưa sa


Tôi ngồi uống với hồn ma

Nhốn nhao một đám tài hoa bạc phần

Thiên đình bày cuộc chương dân

Một bầy du tử quây quần áo xiêm

Phách, đàn, kèn, sáo, trống, chiêng

Thi, ca, họa, nhạc, đảo điên, loạn cuồng!


Tôi ngồi dốc cạn Hồ Trường

Rót về phương Tây

cõi vô thường mênh mông

Rót tràn về một phương Đông

Ôm bình rượu dốc vỗ lòng biển đau

Mấy mươi năm gãy nhịp cầu

Kẻ bên kia khóc người sầu bên ni


Tôi ngồi uống tiễn người đi

Người đi trở mặt từ khi trở lòng

Đuôi đầu với lại thủy chung

Nhắm nghiền con mắt lùng bùng lỗ tai!


Tôi ngồi uống với mốt mai

Vỗ đùi mà hát múa tay mà cười

Buồn trông phong cảnh quê người (*)

Con chim xa tổ hót lời véo von


Tôi ngồi uống với nước non

Mẹ ơi tha tội ngày con không về.


song nhị


(*) Kiều