Người Đi...


Phan Mạnh Thu


Người đi qua những dặm dài

Nhìn mây bay cũng thấy hoài cố hương

Khói chiều lại thấy vấn vương

Đâu là chốn cũ dọc đường qua truông

Nước trôi biền biệt xa nguồn

Đầy vơi góp nhặt nỗi buồn quan san.


Người đi buổi ấy thu vàng

Heo may xao xác, gió ngàn qua sân

Chưa xa đã gọi cố nhân

Cung đàn lạc phím… tơ ngân rã rời

Rồi thôi thuở tóc buông lơi

Khép tà áo trắng… cuối trời biệt ly.


Truân chuyên hết tuổi xuân thì

Đường xưa hút bóng chim di bay về

Ngút ngàn mây trắng trời quê

Làm sao để một ngày về bớt xa!?...


Ngày quay trở lại quê nhà

Đôi bờ cỏ úa bóng tà dương phai

Vườn xưa nghe gió thở dài

Trong từng thớ đất cũng đầy niềm riêng.

Tiếng chim nằng nặng ưu phiền

Người về lòng cũng để nghiêng theo chiều.


Phan Mạnh Thu