Hình người
Phan Bội Châu
Lò trời đúc nặn,
Ta được làm người.
Đầu cao đội trời,
Chân dày đạp đất.
Sáng đôi con mắt,
Tỏ đôi lỗ tai.
Đôi vế đôi vai,
Chân tay cứng cỏi.
Vẫy ba tấc lưỡi,
Núi bể rung rinh.
Vươn bảy thước mình,
Dọc ngang trời đất.
Xét suy vạn vật,
Lại có óc khôn.
Óc trữ linh hồn,
Linh thiêng rất mực.
Đứng đầu muôn vật,
Ta chắc mình ta.
Ơn ông ơn bà,
Ta không dám phụ.
Đã sinh ta đó,
Phải tính thế nào?
Trâu ngựa hay sao,
Uổng người ta lắm.