Cầm tháo
Phạm Thái
Ai lên tử các thanh vân
Hỏi thăm ả Tố chiều xuân thế nào
Cầm âm một khúc gởi trao
Cậy lòng dì gió đưa vào hương cung.
Oanh én véo von gọi khách
Cỏ hoa hớn hở mừng ai
Gió xuân hây hẩy giục đưa người
Dễ khiến lòng tơ bối rối!
Thấp thoáng thoi oanh dệt liễu
Thung thăng phấn bướm dồi mai
Vũ Lăng xa diễn biết bao vời
Khôn hỏi Đào Nguyên đâu tá.
Khôn hỏi Đào Nguyên đâu tá
Dòng ngự câu gieo lá tình thi
May thay một hội tương kỳ
Đã bên tình phận lại bề phong lưu
Câu hảo cừu đợi người thục nữ
Năm mây phong hai chữ đồng tâm
Đón xuân nhắn với tri âm
Tính tình xin tỏ tiếng lòng nầy cho.
Rắp hẹn hò ngồi hoa đứng tuyết
Lòng còn e khôn biết nói năng…
Bây giờ mượn gió cung Đằng
Vì duyên xưa mối xích thằng lại đây.
Thơ rằng:
Từ chốn thềm cung trộm dấu hương
Dễ xui tao khách mối sầu vương
Gió thông gieo rắc chong đèn oán
Trăng hạnh chênh vênh rạng bóng dương
Nếu đã tình duyên run rủi phận
Thì xin ân ái vẹn vuông đường
Phong lưu đôi lứa đà ai dễ
Bụi tục chi cho bợn loá gương.
Bợn trần chi để loá gương
Tuyết mai là tiết liễu dương ấy tình
Khổn hoa vừa mãn phong thanh
Nức gương kinh các nổi danh tao đàn
Trong tình thú hồng nhan dễ mấy
Chốn phòng trung trộm thấy phong quang
Xui lòng du tử thêm càng…
Biết bao giờ vẹn lửa hương ước nguyền?!
Tâm sự gởi hoa tiên một bức
Từ chương không sánh bậc hào hoa
Những thì ân ái thế mà…
Tài nương xin hãy xét ta chữ tình.
Bóng quế mờ mờ trước nóc
Hơi hương hây hẩy bên thềm
Ngón cầm dìu dặt nhẫn thâu đêm
Văng vẳng khêu sầu dường điểm
Cành tuyết ngoài thềm mới chớm
Chồi hương bên cửa vừa cầm
Vườn đào quạnh quẽ mượn ai tầm?
Mấy bức gấm phong im ỉm.
Im ỉm gấm phong mấy bức
Điểm một ngày dằng dặc dường niên
Để ai đưa đón cung tiên
Xếp nghề vũ lại gác bên trướng tình
Mây phủ vóc hình thương cẩu
Nguyệt mờ ám ngọc vẻ ngọc thiềm
Bóng đèn xanh thắm lọt năm đêm
Dò dõi khắc sầu khôn điểm
Mấy tiếng lầu hoa chợt lắng
Vài phen ngấn mực còn cầm
Tuyết lồng thôn lạnh biết đâu tầm?
Chín khúc sầu trường im ỉm.
Im ỉm sầu trường chín khúc
Mượn tiêu cầm đỡ lúc tương tư
Cầm sao thấy điệu ngẩn ngơ
Tình ai luống để khách thơ thêm càng…!
Đây là bài thơ Phạm Thái dùng tỏ tình với Trương Quỳnh Như.