Vườn Xưa Lưu Luyến
Nhung Trương
Khu vườn xưa chỉ còn là kỷ niệm
Chôn tình đầu ấp ủ phút tiễn đưa
Thuở bên nhau thương biết mấy cho vừa
Những hẹn ước hai ta giờ lạc lối...
Ngày nào vui với hương đồng cỏ nội
Đem nụ cười rạng rỡ trái tim anh
Cùng hái hoa, đuổi bướm góc vườn xanh
Nhặt từng chiếc lá khô gom luyến tiếc...
Vận nước đẩy tình ta xa biền biệt
Bỏ lại em theo ngày tháng đong đưa
Giấu lệ tình trong nắng sớm chiều mưa
Hồn xao xuyến làm sao vừa nhung nhớ!
Hồi tưởng lại phút đầu tiên bỡ ngỡ
Tâm tư sầu đầy nỗi nhớ niềm thương
Với bao đêm ôm gối mộng canh trường
Đếm kỷ niệm hằn sâu thời dĩ vãng
Niềm vui mất cho mây sầu lãng đãng
Nỗi buồn đau cao ngất chất lên ngôi
Thương yêu qua những hò hẹn đầu đời
Khi chia cách khóc lệ rơi oà vỡ
Cảnh vườn xưa vẫn khơi hoài nỗi nhớ
Bướm ong đùa, chim cất cánh bay cao
Nhưng người xưa giờ biền biệt phương nào?
Mơ tưởng nữa cho lòng đau lưu luyến!
Xin khâm liệm phút chia tay tiễn biệt
Chôn mối tình ấp ủ để quên thôi
Gửi hương theo gió thoảng tận mây trời
Cho nhịp điệu trái tim rời hơi thở!