Tóc rối  

Nhất Tuấn


Tóc mây Hà Nội năm nào

Em đem từng sợi buộc vào đời anh

Bây giờ tóc bạc, tóc xanh

Tình xưa anh vẫn quẩn quanh tìm hoài 


Dịu dàng đầu ngả bờ vai

Rất âm thầm tiếng thở dài thân quen

Kể từ ngày tháng không tên

Xin thôi nhớ mãi mãi đêm cuối cùng

Ôm anh mắt lệ rưng rưng

Dẫu xa nhau… nhớ, xin đừng quên nhau 


Bốn mươi năm, cuộc tình sầu

Bốn mươi năm, mối duyên đầu khó quên

Vẫn bờ tóc rối nhung êm

Mỗi lời yêu, mỗi lời thêm ngập ngừng

Môi ai lay động khẽ rung

Tình như tóc rối, xin đừng gỡ ra.