Buồn trong kỷ niệm 

Nhất Tuấn


Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại

Lần cuối cùng hai đứa lặng nhìn nhau

Có bao giờ em hiểu được anh đâu

Tình ngang trái và những lời gian dối 


Trong tay nhau nhiều lần anh tự hỏi

– Ái Khanh ơi! Em còn nhớ chăng em

Bình minh hồng và những buổi chiều êm

Chuyện chúng mình với bao nhiêu kỷ niệm 


Hoa không đợi mà tình cờ bướm đến

Mình yêu như chưa từng có bao giờ

Em về rồi anh ở lại bơ vơ

Và bỗng thấy muốn giận hờn mãi mãi 


Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại

Nào ngờ đâu trên thành phố cao nguyên

Đang âm thầm đếm bước dưới trời đêm

Anh bỗng thấy dáng người xưa thấp thoáng 


Mái tóc đó bồng bềnh che vầng trán

Nét môi cười và cặp mắt nai tơ

Anh tưởng mình như đang sống trong mơ

Và thầm hỏi hay chỉ là hư ảnh 


Ai thoạt gặp đã vội vàng lẩn tránh

Trong mưa bay anh thờ thẫn ra về

Mimosa tràn ngập lối anh đi

Hoa hay chính mình đang tan nát? 


Tết tha hương nhớ mùa xuân Đà Lạt

Lòng bâng khuâng thương người cũ năm nào

Tình tưởng phai theo ngàn cánh anh đào

Bỗng giây phút lại thắm hồng nỗi nhớ 


Tiếng mưa như giọng ai hoài nức nở

Lần cuối cùng rồi mãi mãi và mãi mãi chia xa

Cho hồn anh nổi bão táp phong ba

Thương từng hạt mưa buồn trong kỷ niệm.