Sài Gòn Nắng Nhớ Mưa Thương


 - thơ Nguyễn Thị Ngọc Dung, nhạc Nhật Bằng


Sài gòn nắng nhớ mưa thương

Sài Gòn một thuở Trưng Vương học trò,

Con đường xanh biếc mộng mơ,

Lá me đếm bước, hẹn hò lao xao.


Mùa thi phượng nở bên rào

Bảo tàng Vườn Thú má em sen hồng

Quanh năm hoa sứ nở bông

Tóc mai làm dáng qua sông gió hiền.


Mùa mưa nước chảy xuôi triền

Cầu xinh một nhịp nối duyên Thị Nghè

Nhặt hoa bông giấy bên hè

Ép vào nhật ký ngô nghê tuổi hồng.


Sài Gòn nắng thắm mưa trong

Sài Gòn một thuở Gia Long ngọt ngào

Hồn thơ xanh biếc dệt sao

Áo em màu trắng dạt dào sân hoa.


Sài Gòn ngày ấy ngọc ngà

Gót cao áo lụa lượt là Tự Do

Quán xưa Pagode anh chờ

Cà phê đắm đuối vần thơ trữ tình.


Sài Gòn má thắm môi xinh,

Givral nhạc ấm chúng mình tặng nhau

Pôle Nord kem ngọt lời yêu

Bùng binh Lê Lợi chiều chiều rộn vui.


Giáng Sinh mừng Chúa ra đời

Nhà thờ Cứu Thế chung lời thánh ca

Cuối năm Nguyễn Huệ chợ hoa

Muôn hồng ngàn tía mặn mà dáng em.


Giao thừa chảy hội Vĩnh Nghiêm

Trao nhau cành lộc cửa thiền cõi không

Ra giêng qua lối Cầu Bông

Tình duyên xin quẻ Lăng Ông mấy lần.


Vòng tay quấn quýt ngày xuân

Bờ sông ghế đá trắng ngần áo em

Sài Gòn lộng gió Thủ Thiêm,

Quán dừa Thủ Đức êm đềm mây trôi.


Sài Gòn bỗng mất anh rồi

Sài Gòn luyến tiếc bao người đi xa

Mưa xanh bong bóng nhạt nhòa

Đường về Cầu Kiệu em qua ngậm ngùi.


Sài Gòn vẫn đó anh ơi

Sài Gòn bóng khuất chân trời thê lương

Sài Gòn còn đó quê hương

Sài Gòn nắng nhớ mưa thương muôn đời.


NGUYỄN THỊ NGỌC DUNG