Bài 4 (Cuộc Đời) - Nguyễn Hữu Chỉnh
Cửa sổ buồn xem ngựa trắng qua
Vừa khôn thời lại thấy vừa già
Trước đã cậy lòng con cái
Sau còn nhờ đức mẹ cha
Giàu ở làng sang ở nước
No nên bụt đói nên ma
Sắc không chữ ấy âu vàng thiếp
Nghĩ lại thời là bẵng cái hoa
Nguồn: Nam Phong tạp chí, quyển 13, tập 73