Thú rượu thơ
Nguyễn Công Trứ
Đánh ba chén rượu khoanh tay giấc,
Ngâm một bài thơ vỗ bụng cười.
Cái công danh là cái nợ đời,
Đường thản lý cát nhân chi đã vội.
Giắt lỏng giang sơn vào nửa túi,
Rót nghiêng phong nguyệt cạn lưng bầu.
Cảnh cùng thông ai có bận chi đâu,
Mùi tiêu sái với trần gian âu mấy nhỉ.
Hữu danh nhàn phú quý,
Vô sự tiểu thần tiên. (1)
Đấng anh hùng yên phận lạc thiên,
So trời đất cũng nhất ban xuân ý.
Khi lang miếu đã đành công danh thế,
Lúc yên hà khước thị xuất nhân gian.
Hành tàng bất nhị kỳ quan,
Cõi đời mở mặt, giang san thái hoà.
Còn xuân mai lại còn hoa.
(1) Trạng nguyên ngũ ngôn thi: “Thi tửu cầm kỳ khách, Phong vân tuyết nguyệt thiên; Hữu danh nhàn phú quý, Vô sự tiểu thần tiên” 詩酒琴棋客,風雲雪月天;有名閒富貴,無事小神仙 (Người thì vui thơ rượu đàn cờ, Trời thì có gió mây trăng tuyết; Có danh là phú quý mà nhàn, Vô sự là thần tiên nhỏ).