Thành sự - bvgh-nbk


Nguyễn Bỉnh Khiêm

Bài mười hai lo toan sự nghiệp

Muốn thành công phải biết lo xa.

Mưu sự là ở người ta,

Thành công tốt đẹp suy ra tại trời.

Có trường hợp ở nơi nguy bại,

Được trời phù nên lại thắng to.

Hoặc khi tai nạn gay go,

Gặp may lại được trời cho an toàn.


Có đức mà nghèo hèn cơ cực,

Hẳn là do nghiệp chướng từ lâu.

Bất lương mà được giầu sang,

Chắc là kiếp trước bắc cầu thiên duyên.


Nếu phận nghèo thì nên nghèo trước,

Chớ dã tâm, bạo ngược khởi đầu.

Biết mệnh là bởi hiểu sâu,

Sống yên vô sự khác nào thần tiên.


Muốn sống lâu phải rèn luyện tốt,

Từ lao động ăn uống thuốc men...

Giữ gìn chừng mực cho quen,

Một ngày vui khoẻ là tiên một ngày.


Không thuốc nào chữa bệnh khanh tướng thọ,

Có tiền đâu mua được con hiền.

Vợ ngoan chồng chẳng ưu phiền,

Có con hiếu thảo cha yên cõi lòng.


Bởi uống say, nói không tử tế,

Vì tiền tài, huynh đệ từ nhau.

Nên xuống ngựa lúc qua cầu,

Có đường bộ chớ rủ nhau đi thuyền.

Áo trắng thì bụi đen dễ dính,

Khó an toàn bởi tính kiêu căng.


Lòng người hiểm hơn núi rừng,

Hãy suy luận, để coi chừng đó nghe.


“Bọ ngựa bắt con ve tưởng bở

Sẻ lại rình bọ ngựa kề bên

Người săn tặng sẻ mũi tên

Hổ lang rình sẵn xông lên vồ người.


Hổ đắc ý lên rồi định biến,

Ngờ đâu sa xuống giếng mạng toi!

Mới hay mạnh yếu ở đời,

Nhãn tiền báo ứng rạch ròi phân minh.”

Nguyễn Bỉnh Khiêm