Nguyên Đán thuật hoài Tỏ nỗi lòng trong dịp Nguyên Đán


Nguyễn Bỉnh Khiêm

Kim ngã hành niên lục thập chi,

Lão lai khước dữ bệnh tương kỳ.

Tích xuân cưỡng khuyến sổ bôi tửu,

Ưu quốc hưu ngôn lưỡng mấn ti.

Chức nhẫm bất cần ta lãn phụ,

Gia đình vô giáo tiếu si nhi.

Nhàn trung liêu ngụ nhàn trung thú,

Khởi vị phùng nhân thuyết lãng thi.



Tuổi đời của ta nay đã sáu mươi,

Già đến, lại cùng bệnh tật hẹn hò nhau.

Tiếc xuân, gượng khuyên mời vài chén rượu,

Lo nước, đừng nói hai mái tóc đã bạc như tơ.

Canh cửi chẳng siêng năng, than thở về người đàn bà lười nhác,

Gia đình không dạy dỗ, đáng cười cho đứa con ngây dại.

Trong lúc thảnh thơi hãy gửi cái thú thanh nhàn,

Há đâu nói về thơ một cách phóng túng với những người gặp mặt.


Bản dịch của Hữu Thế

Tuổi đời ta đã sáu mươi niên,

Tật bệnh theo già hẹn đến bên.

Lo nước chớ than đầu đã bạc,

Tiếc xuân gượng chuốc rượu vài phen.

Nếp nhà chẳng dạy, cười con dại,

Canh cửi, không siêng, hổ vợ hèn.

Hãy gửi thú nhàn vào cảnh rỗi,

Gặp người, thơ há lạm chê khen.

Nguyễn Bỉnh Khiêm