Tô Vũ từ Hồ phụ ( Tô Vũ từ biệt vợ người Hồ)


Ngô Chi Lan

Ngập ngừng nâng chén ly bôi,

Nghĩ mình muôn dặm, thương người năm canh.

Nhớ duyên kỳ ngộ ba sinh,

Trăm năm xin gửi chút tình lại đây.

Ngọn sứ tiết lung lay chín bệ,

Nặng chữ trung nên nhẹ chữ tình riêng.

Ngỡ ngàng khi quảy gánh buộc yên,

Rượu một chén, lệ đôi hàng lã chã,

Trách bà Nguyệt, ông Tơ sao khuây khoả,

Đem duyên em mà vấn chạ xích thằng.

Phỏng xưa kia vương lấy chàng Lăng,

Tình sum hiệp chiếu chăn mãi mãi.

Hay là cả nước chẳng ưa màu phấn đại?

Đem duyên em mà buộc lại chàng Tô.

Xui nên kẻ Hán người Hồ,

Lạnh lẽo đêm thu màn phỉ thuý.

Có câu rằng:

Đỗ quyên đề đoạn vân thiên lý,

Ô thước sào hàng nguyệt nhất chi.

Dứt nhân gian mà để lại biên thuỳ,

Cho gánh nặng chung tình ra thế thế.

Dẫu Hồ Lễ có can lời hải thệ,

Tội thông thiên biết để cho ai.

Còn non còn nước còn dài.