Thu tửu

Ngân Giang

Đưa nhau ngừng ngập dưới ly đình

Những đoạn thơ say khóc viễn tình,

Hãy nhận cho nhau muôn vạn ý

Bốn trời cát bụi, mộng trường chinh.


Gió sao mà lạnh,

         bóng hoa gầy còn nhớ lối Thiên Thai

Nàng đã về đây,

         đường trăng cũ hãy say tình viễn xứ

Mùa thu ơi, ai gợi sầu thứ lữ?

Nẻo hoàng thành châu ngọc dựng biên cương.

Hỡi cố nhân lại đây ta dâng rượu

Mặc ngựa hồ cho gã nhớ ngàn phương!

Uống, uống đi, những mảnh trăng niên thiếu

Cho say, say, vút gió lại lên đường.

Này thù!

Này bạn!

Ồ kiếm!

Ồ thơ!

Rượu ngon rơi ngả sông hồ,

Cố nhân uống nữa! Ơ hờ... say đâu!

Đoàn lữ nhạc hãy cùng ta hợp tấu

Khúc tương phùng để tặng kẻ đường xa.

Ồ, không say!

Mơ kinh thành Phật Thệ, ánh cung ngà;

Vì lũ mình là những kẻ tài hoa

Hài Hán dạo trên vườn đàn muôn điệu.

Không say đâu.

Ta không say! Ai hiểu?

Đấy xa trường gió thét lộng gươm đao,

Để nhào rơi xương máu, giữa chiêm bao.

Và ta ngã... Cố nhân! Kìa, cũng ngã?

Ta say đâu? Các anh sao mà đã

Vai rung rung lạnh lẽo tiếng ma cười...

Ai múa gươm trên một lối hoa rơi?

Phải các anh băng mình ra trận địa?

Chân không võ hài,

Vai không giáp trụ.

Mà trán lồng hồ bể dáng hiên ngang,

Mắt căm hờn loé rộn những hào quang!

Rồi ngựa hí.

Rồi quân say.

Rồi đất chuyển.

Rồi máu hồng lần nữa xuống Hàn giang...

Cười đi, vỡ ngọc rơi vàng,

Giậu thưa ngấp nghé, phải chàng văn nhân?

Đêm trước mưa giá ngắt nấm thu phần

Hoa cúc nở, rượu ngon ai một hội?

Lá vẫn rụng!

Quán đường nghe gió nổi,

Gái tha hương, vai nặng ý phong trần!

Ai chờ đợi nơi sông Tần, bến Sở,

Ta chau mày khi lỡ hẹn Giang Châu!

Cuối thu rồi, mảnh quạt gửi chi nhau?

Lối trăng rụng, hài thêu nghe bỡ ngỡ...

Say, say, say!

Quanh ta muôn nẻo gió?

Hay khúc cầm thân thế vọng thiên thâu?

Bến Ô Giang sóng nước cuốn về đâu?

Phía Thạch Động nhịp tiêu buồn réo rắt.

Nơi suối trắng, chốn ngàn xanh hiu hắt

Kẻ mài gươm một tối ngắm sao trời.

Ôi quốc hờn chủng tộc lệ đầy vơi

Hát rằng: máu đổ nhiểu rồi

Ta yêu ngọn cỏ, rặng đồi của ta;

Lúa vàng cửa ải xót xa

Người dân còn ngã? Thép? À còn đây!

Yêu Ly hỡi! Chàng không say nhạc tấu

Của Ngô Triều, nơi gấm lụa vàng son;

Chàng đã về, về mãi với hoàng hôn...

Này cố nhân! Ngự viên nghe thổn thức

Phải phi tần đêm lạnh oán quân vương?

Xuống thuyền, ngoảnh lại Liêu Dương

Một trời lá rụng, hai hàng lệ sa...

Vào thu ta nhớ nàng Tây Tử

Giũ lụa chiều chiều bến Trữ La

Đêm ấy trăng lên vời vợi sáng

Đường Minh Hoàng thơ thẩn ngắm Thường Nga

Bâng khuâng khoé mắt

Hờ hững tay ngà,

Cung Hồ dìu dặt.

Chiêu Quân buồn nhớ lúc bước chân ra!

Tầm Dương bến cũ trong lau lách

Nửa mái thuyền bồng mấy nhịp ca.

Người xuống ngựa... nhìn đôi khoé hạnh,

Kẻ ôm đàn... che nửa mày hoa.

Lệ rơi hoà tiệc ngọc

Sầu phổ khúc Tỳ Bà!

Một lưỡi gươm thần quên Dịch Thuỷ

Ngàn sau mãi mãi nhớ Kinh Kha.

Mười năm áo vải tình thiên hạ

Ai xót triều Lê khóc nước nhà?

Trăng xuống dòng thu trời Xích Bích

Đò ơi!Đâu bóng gã Đông Pha?

Huyền Trân đêm vắng sầu ly quốc

Năm xứ Hời nghe lá rụng sương sa!

Má phấn sinh nhằm ngày loạn lạc

Tuổi xanh chưa trắng nợ can qua...

Say!

   Say!

       Say!

Ta say tình vạn thuở

Bóng ai gần,

       ly rượu ánh trăng tan.