Một phương trời ấy

Ngân Giang

Đã đành cuộc thế sắc là không

Non nước còn chăng – một tấm lòng.

Thưở ấy thơ vừa gieo mấy vận

Hiên nào hoa đã rụng từng bông;

Sách đèn chung bóng tình khôn hẹn

Mây nước đôi nơi ý vẫn nồng.

Hãy tới gốc đào nâng chén rượu

Đừng chờ, đừng đợi chút ân mông.


Nghiên bút bao giờ lại gặp nhau

Dù không mến tự lúc ban đầu,

Chép thơ muôn nét trao người ấy

Ngắt đoá hoa ngàn gửi gió thâu!

Trời đất âm thầm khi xuống núi

Nắng mưa lận đận lúc sang cầu.

Não nùng tâm sự qua năm tháng

Khôn giãi cùng ai nỗi trước sau.


Chuyện cũ đành như dĩ vàng rồi

Trăm phần nào có một phần tươi!

Ngày đi chưa hết năm còn đứng

Bút chửa thành thơ, lệ đã rơi...

Mây chập chừng bay trời nhớ gió

Đò ngơ ngác chuyến, bạn chờ ai?

Núi sông mãi phụ đời thư kiếm

Sầu khó tan mà hận khó vơi.


Từ độ hoa còn ủ ấp hương

Sắc tài hồ dễ mấy ai đương!

Một cười, trăng nước như nghiêng ngã

Thoáng bóng, sông hồ bỗng nhớ thương;

Những cánh bướm hồng bay trước ngõ

Có phong thư đẹp mở bên đường.

Nhưng thôi, uổng cả tài Ban, Tạ

Ngày bước chân ra, ấy hận trường.


Người xưa ví chẳng ham thành luỹ

Sao nỡ đem trao ngọc họ Hoà?

Nhạc lửng lơ chìm... ngơ ngẩn bóng

Gió ào ạt thổi... vật vờ hoa!

Mười lăm thành ấy dù khôn đổi

Một tấm lòng này há ngại xa.

Kim cổ tài tình bao thống hận

Lênh dênh mấy độ sống không nhà.


Gió nỗi trong khuya những tiếng lòng

Cung đàn chưa dứt tiếng sao bong?

Thấy như bến Hán bao nhiêu bến

Ai biết dòng Thương có mấy dòng?

Lác đác hoa rơi về cuối xóm

Aøo ào mưa xuống phía bên sông!

Thanh âm như vọng niềm thân thế

Còn ngỡ đêm dài bản nhạc thông.


Rồi sau hôm ấy chia tay bạn

Một bước bâng khuâng, một bước nhìn.

Chiều xuống ngập ngừng đôi hướng gió

Người về lẽo đẽo một niềm tin;

Chuyện trao ngọc bích ai dù nhớ

Ta gửi tâm thư, bạn hãy gìn!

Ngõ vắng đêm tà còn lững thững

Trăng cài giếng nước bóng hoa in.


Giăng mắc tâm tư chừng khó hiểu:

Cái điều muốn tránh lại là mong!

Cung Hời sương phủ bao đêm lạnh

Đất Việt hoa bay một đoá hồng;

Rồi có khi nao về bến Hán

Cũng đừng quên đấy, khách non Nùng!

Ôi, chiều thương nhớ, chiều thao thức

Ánh nến vơi đầy giọt lệ đong.


Thân mình chưa ổn, còn thân nước:

Một nửa buồn và một nửa vui!

Đất Bắc nơi nơi cành liễu rủ

Trời Nam đây đó nắm xương vùi!

Đây cung hợp tấu tưng bừng nỗi

Mà lệ oan thù lặng lẽ rơi...

Đêm xuống, bút thề đang xuống chữ

Tâm tư, ý nguyện dễ bày phơi?


Nước non chung lòng ngày giao hội

Người có bao giờ nhớ đến ta?

Hương gió chơi vơi, hương để lộng

Bốn mùa rực rỡ, bốn mùa hoa.

Nghiêng bình rượu quý trao ai đấy?

Thảo bức thư hồng gửi bạn xa!

Nâng chén trà thơm qua vũ nhạc

Trời xuân đầm ấm, nắng chưa tà.

II – LƯU, NGUYỄN GẶP TIÊN Ở TRONG ĐỘNG


Biêng biếc ngàn cây lẫn sắc trời

Hang khe sương khói toả chơi vơi

Mây giăng đầu núi chim không đậu

Suối chảy lưng ghềnh ngỡ nhạc rơi


Riêng động cát xanh trời đất thẳm

Bên hàng cây đỏ tháng năm dài

Trong hoa ước có người ra đón

Để chó nhà tiên khỏi sủa người.


Trời xanh cây biếc trập trùng

Lối vào cửa động mịt mùng khói sương

Chim vắng bóng, mây đầy hang

Suối reo tiếng sắt tiếng vàng rơi rơi

Cát xanh động biếc riêng trời

Bên hàng cây đỏ những dài tháng năm

Trong hoa ai đấy ra chăng?

Giữ sao chó khỏi sủa nhằm chàng Lưu.

III – NÀNG TIÊN TIỄN LƯU, NGUYỄN RA KHỎI ĐỘNG


Ân cần ra khỏi lối Thiên Thai

Tiên cảnh khôn mong trở lại rồi

Chén rượu ngày về nên gắn uống

Phong thư khi rảnh chớ thường coi.

Hoa nương cửa động hoa thơm mãi

Nước xuống trần gian nước cứ trôi

Theo tiễn bâng khuâng bên suối lạnh

Rêu ngàn non quạnh bóng trăng soi.

ân cần nâng chén tiễn đưa

Thiên Thai thôi chẳng bao giờ thấy đâu

Rượu thơm gượng uống khuây sầu

Khi không sách quý chớ hầu mở xem

Động đào thơm mãi hoa tiên

Xuống trần nước chảy triền miên không về

Ngại ngùng tiễn bạn đầu khê

Từ đây cửa động trăng khuya lạnh lùng!


IV – NÀNG TIÊN TRONG ĐỘNG NHỚ LƯU, NGUYỄN


Bặt khúc nghê thường nhạc lứa đôi

Mộng trần nào biết mộng tiên dài

Trời riêng vòm động xuân thanh vắng

Lối cách đường đời nguyệt rõi soi


Bên lạch cỏ nghiêng chen cát lắng

Giữa dòng nước chảy ngát hoa trôi

Chập chờn đèn gió hơi sương sớm

Thôi kiếp này không được thấy người.


Nghê thường đã bặt tiếng tơ

Mộng trần nào có bao giờ dài lâu

Hang xuân vắng vẻ canh thâu

Nhân gian thăm thẳm, trăng sầu mông mênh.

Ở đây ngọc cát, cỏ ghềnh

Hoa đào nước suối lênh đênh hương trời

Chập chờn đèn gió sương mai

Kiếp này thôi đã cách vời chàng Lưu.


V – LƯU, NGUYỄN TRỞ LẠI THIÊN THAI KHÔNG GẶP TIÊN NỮA


Hai chàng trở lại chốn Thiên Thai

Đá trắng rêu xanh bụi phủ rồi

Động bặt tiếng tơ lời hát vắng

Xóm đâu chim hạc bóng mây trôi


Cỏ cây thuở ấy không như trước

Ráng khói xuân chừng cũng nhạt phai

Chỉ thấy suối hoa nguyên cảnh cũ

Bây giờ rượu chuốc hỏi nào ai?


Tìm nàng trở lại Thiên Thai

Rêu mờ lối cũ, đá phơi bụi trần

Hang sâu đã bặt tiếng ngân

Láng giềng đâu mất, hạc thần bơ vơ

Cỏ cây thôi chẳng như xưa

Mà sương khói cũng vật vờ buồn tênh!

Đào hoa vẫn ngát khe ghềnh

Còn đâu bạn cũ mời mình rượu ngon?