Lưu, Nguyễn vào Thiên Thai
Ngân Giang
I – LƯU, NGUYỄN VÀO NÚI THIÊN THAI
Lần theo đường đá tới Thiên Thai
Cỏ lặng mây êm sạch bụi đời,
Ráng khói lãng quên câu chuyện trước
Núi rừng những ngỡ giấc mơ thôi
Dưới trăng vẳng tiếng gà xa gáy
Trong động xuân chừng chó sủa chơi
Chẳng rõ xứ này đâu ấy nhỉ
Chủ nhân vườn hạnh biết là ai
Thiên Thai đường đá men lần
Mây êm cỏ lặng bụi trần không vương
Ráng in khói toả mơ màng
Việc mình quên hẳn, ngỡ ngàng chiêm bao
Canh gà dưới nguyệt xôn xao
Động xuân tiếng chó nơi nào mau thưa
Đất này xứ lạ bơ vơ
Chủ nhân vườn hạnh bây giờ hỏi ai?
II – LƯU, NGUYỄN GẶP TIÊN Ở TRONG ĐỘNG
Biêng biếc ngàn cây lẫn sắc trời
Hang khe sương khói toả chơi vơi
Mây giăng đầu núi chim không đậu
Suối chảy lưng ghềnh ngỡ nhạc rơi
Riêng động cát xanh trời đất thẳm
Bên hàng cây đỏ tháng năm dài
Trong hoa ước có người ra đón
Để chó nhà tiên khỏi sủa người.
Trời xanh cây biếc trập trùng
Lối vào cửa động mịt mùng khói sương
Chim vắng bóng, mây đầy hang
Suối reo tiếng sắt tiếng vàng rơi rơi
Cát xanh động biếc riêng trời
Bên hàng cây đỏ những dài tháng năm
Trong hoa ai đấy ra chăng?
Giữ sao chó khỏi sủa nhằm chàng Lưu.
III – NÀNG TIÊN TIỄN LƯU, NGUYỄN RA KHỎI ĐỘNG
Ân cần ra khỏi lối Thiên Thai
Tiên cảnh khôn mong trở lại rồi
Chén rượu ngày về nên gắn uống
Phong thư khi rảnh chớ thường coi.
Hoa nương cửa động hoa thơm mãi
Nước xuống trần gian nước cứ trôi
Theo tiễn bâng khuâng bên suối lạnh
Rêu ngàn non quạnh bóng trăng soi.
ân cần nâng chén tiễn đưa
Thiên Thai thôi chẳng bao giờ thấy đâu
Rượu thơm gượng uống khuây sầu
Khi không sách quý chớ hầu mở xem
Động đào thơm mãi hoa tiên
Xuống trần nước chảy triền miên không về
Ngại ngùng tiễn bạn đầu khê
Từ đây cửa động trăng khuya lạnh lùng!
IV – NÀNG TIÊN TRONG ĐỘNG NHỚ LƯU, NGUYỄN
Bặt khúc nghê thường nhạc lứa đôi
Mộng trần nào biết mộng tiên dài
Trời riêng vòm động xuân thanh vắng
Lối cách đường đời nguyệt rõi soi
Bên lạch cỏ nghiêng chen cát lắng
Giữa dòng nước chảy ngát hoa trôi
Chập chờn đèn gió hơi sương sớm
Thôi kiếp này không được thấy người.
Nghê thường đã bặt tiếng tơ
Mộng trần nào có bao giờ dài lâu
Hang xuân vắng vẻ canh thâu
Nhân gian thăm thẳm, trăng sầu mông mênh.
Ở đây ngọc cát, cỏ ghềnh
Hoa đào nước suối lênh đênh hương trời
Chập chờn đèn gió sương mai
Kiếp này thôi đã cách vời chàng Lưu.
V – LƯU, NGUYỄN TRỞ LẠI THIÊN THAI KHÔNG GẶP TIÊN NỮA
Hai chàng trở lại chốn Thiên Thai
Đá trắng rêu xanh bụi phủ rồi
Động bặt tiếng tơ lời hát vắng
Xóm đâu chim hạc bóng mây trôi
Cỏ cây thuở ấy không như trước
Ráng khói xuân chừng cũng nhạt phai
Chỉ thấy suối hoa nguyên cảnh cũ
Bây giờ rượu chuốc hỏi nào ai?
Tìm nàng trở lại Thiên Thai
Rêu mờ lối cũ, đá phơi bụi trần
Hang sâu đã bặt tiếng ngân
Láng giềng đâu mất, hạc thần bơ vơ
Cỏ cây thôi chẳng như xưa
Mà sương khói cũng vật vờ buồn tênh!
Đào hoa vẫn ngát khe ghềnh
Còn đâu bạn cũ mời mình rượu ngon?