Mưa Phai


Mục Tú


Trăng mờ mờ trên sông mây

Lành lạnh trời giăng heo may

Hồn xuân còn trong tê tái

Bơ vơ một cánh chim bay


Đời không cho ta niềm vui

Mùa đi mang theo nụ cười

Dấu chân dẫm đầy đây đó

Đành quên lối cũ đường xưa ?


Ta ngồi, cõi ta bất động

Thương sao một nhánh lan gầy

Màu hoa vàng phai gió lộng

Ai từng nuôi mộng vì ai


Nhỏ lên một dòng dư lệ

Trang lòng bỏ trắng từ đây

Tiếng chuông bỗng buồn như thế

Hồng trần ướt trận mưa phai